Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Panda Đọc Zhihu
- Chúc Ninh
- Chương 4
Khi chuông tan học vang lên, tôi đang ngẩn người nhìn tờ bài thi Vật lý.
Tịch Úc Niên ngồi đối diện tôi, cây bút đỏ trong tay vạch ra những vết trên giấy.
Tốc độ xem bài của hắn rất nhanh, nhưng mỗi lời phê chú đều chính x/á/c đến đ/áng s/ợ.
"Phân tích lực sai rồi," hắn gõ gõ vào bài làm của tôi, "Ở đây, trọng lực và lực nâng đỡ không phải là một cặp lực cân bằng, cậu đã bỏ sót lực m/a sát."
"Hiểu rồi..."
Tôi vội vàng sửa lại.
Cửa lớp học được đẩy nhẹ ra.
Tô Mãn Mãn đứng ở cửa, mắt đỏ hoe, tay ôm vài quyển sách. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, làm tôn lên làn da trắng.
"Chị ơi," cô ấy khẽ mở lời, "em nói chuyện với chị vài câu được không?"
Hành động của tôi khựng lại, rồi tiếp tục sửa bài.
Tô Mãn Mãn cắn môi, vẫn bước vào, đứng bên bàn tôi: "Chị ơi, chuyện hôm qua em thực sự không cố ý, em không biết chị không thích em tìm anh Giang Tứ học bù... Em xin lỗi, chị tha thứ cho em được không?"
Mũi bút dừng lại trên giấy, làm nhoè đi một vết mực nhỏ.
"Em nói xong có thể đi được rồi," tôi không ngẩng đầu, "Chị đang học."
"Nếu chị không tha thứ cho em, em sẽ không đi."
Tô Mãn Mãn cố chấp đứng tại chỗ, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
"Vậy em cứ đứng đi."
Giọng tôi không mang theo cảm xúc gì.
Lớp học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bút của tôi sột soạt trên giấy, và tiếng Tịch Úc Niên thỉnh thoảng lật sách.
Thời gian trôi qua từng giây.
Tô Mãn Mãn có lẽ không đứng vững được nữa.
Cô ấy đột nhiên quay sang Tịch Úc Niên, mắt long lanh ướt át: "Tịch Úc Niên, anh có thể giúp em khuyên chị ấy được không? Em thực sự chỉ muốn chị ấy tha thứ cho em thôi..."
Tịch Úc Niên nghe thấy liền ngẩng đầu lên.
Tim tôi vô cớ thắt lại.
Ánh mắt Tô Mãn Mãn lóe lên niềm hy vọng.
Sau đó, Tịch Úc Niên thản nhiên mở lời: "Cô tránh ra một chút, chắn mất ánh sáng rồi."
Biểu cảm của Tô Mãn Mãn ngay lập tức cứng đờ.
Tôi ngây người vài giây, rồi khóe môi cong lên.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần tối đi, chú bảo vệ lên giục mọi người:
"Vẫn còn học à? Mau về nhà đi, sắp khóa cửa rồi."
Lúc này tôi mới nhận ra đã gần tám giờ tối.
"Hôm nay đến đây thôi."
Tịch Úc Niên dọn sách vở, lấy một cái bánh mì trong cặp ra đưa cho tôi.
"Trễ rồi, ăn tạm lót dạ."
Sự chu đáo hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài của hắn.
"Cảm ơn..." Tôi vừa định đưa tay ra nhận.
Tô Mãn Mãn đột nhiên loạng choạng, vịn vào bàn, mặt tái nhợt:
"Em đứng lâu quá, lại chưa ăn gì... hơi bị hạ đường huyết..."
Cô ấy nhìn cái bánh mì trong tay Tịch Úc Niên, ánh mắt đáng thương: "Cái đó...có thể cho em không? Em thực sự rất khó chịu..."
Tịch Úc Niên nhìn tôi: "Đây là đồ của cậu, cậu quyết định."
Tôi chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng.
"Cô ta hỏi cậu," Tịch Úc Niên kiên nhẫn lặp lại, "Cái bánh mì đó, có muốn cho cô ta không."
Tôi nặn ra một nụ cười giả tạo với Tô Mãn Mãn, giọng nói rõ ràng và bình tĩnh:
"Không có nghĩa vụ phải cho."
Biểu cảm của Tô Mãn Mãn rạn nứt một đường.
"Nhưng mà... nhưng mà em thật sự rất đói..." Cô ấy không chịu bỏ cuộc, lại nhìn sang Tịch Úc Niên, "Anh không còn cái nào khác sao? Cho em cái của anh được không? Em hứa ngày mai sẽ trả lại anh..."
Tịch Úc Niên dọn dẹp sách vở xong, mặt không cảm xúc nói: "Xin lỗi, tôi có bệ/nh sạch sẽ.”
Tôi phì cười một tiếng.
Mặt Tô Mãn Mãn lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng bực tức bỏ đi.
Trong lớp chỉ còn lại tôi và Tịch Úc Niên.
"Ngày mai tôi muốn bánh bao xíu mại của nhà ăn số một."
Tịch Úc Niên cong khóe môi.
"Tịch Úc Niên."
Tôi gọi hắn lại.
"Cảm ơn cậu."
hắn quay đầu nhìn tôi, nhướng mày: "Cảm ơn chuyện gì?"
"Không có gì," tôi cười, ôm cái bánh mì vào lòng, "Chỉ là muốn nói, cảm ơn cậu."
Chương 15
Chương 12
Chương 14
Chương 6
Chương 199
Chương 151
Chương 441
Bình luận
Bình luận Facebook