Con người khi ở trạng thái h/oảng s/ợ cực độ sẽ sinh ra sức mạnh cực lớn.
Tôi gần như trong chớp mắt bổ nhào đến cạnh cầu thang, vội vã trèo lên giường của Mạnh Lệ Nhi, nhanh chóng kéo rèm cửa nằm vào, sau đó kéo nhanh khóa rèm lên.
Một khoảng không tối om, Mạnh Lệ Nhi đang nằm quay lưng về phía tôi, cả người co lại trong chăn, dường như đã ngủ rất say.
Bên ngoài, tiếng bước chân vẫn vang lên một cách đều đều.
Tôi sợ Mạnh Lệ Nhi đột nhiên tỉnh lại, phát hiện ra tôi ở trên giường thì cô ấy sẽ hét ra tiếng, thế nên bèn nhỏ tiếng gọi cô ấy: "Lệ Nhi, tỉnh dậy."
Mạnh Lệ Nhi không đáp lại tôi.
Tôi không biết làm gì, chỉ đành cố sức kéo cô ấy quay lại.
Giây tiếp theo, tôi đối diện với một khuôn mặt rá/ch nát.
...
Mạnh Lệ Nhi bị tôi kéo ngược lại, trên chiếc giường chật hẹp, chúng tôi dán sát mặt vào nhau, mặt đối mặt nằm đấy.
Mái tóc đen bị ướt dính, không biết là dịch n/ão hay là m/áu dính lên mặt, xươ/ng đầu khô lại, giống như một con búp bê bị rơi hỏng.
Còn trong hai khoang mắt trống không đã không còn nhãn cầu chảy ra hai hàng huyết lệ, trân trân nhìn chằm chằm vào tôi.
Mạnh Lệ Nhi dường như vẫn còn hơi thở cuối cùng, cô ấy há miệng, cổ họng đã không thể nào phát ra được bất kỳ âm thanh nào, chỉ có hai cánh môi đang khép mở, tạo ra khẩu hình.
Tôi nhận ra khẩu hình đó.
Cô ấy muốn nói là:
"Nguyễn Nguyễn, trốn mau."
Nguyễn Nguyễn.
Trốn mau đi!
...
Dường như là cùng một khoảnh khắc.
Cửa phòng ký túc xá bị mở ra.
Giọng nói âm u của nữ vang lên ở ngoài cửa.
"Nguyễn Nguyễn, cậu ở đâu vậy?"
Bình luận
Bình luận Facebook