Tôi nh.ạy cả.m nhận thấy nét mặt Phỉ Yên chợt tối sầm lại. Tên ngốc Tiêu Dực này, sao cứ chọc đúng chỗ đ/au thế không biết! Chẳng phải đang rắc muối vào vết thương của Phỉ Yên sao!

"Thôi thôi, cậu vào trước đi."

Tiêu Dực không nài ép nữa, h/ồn nhiên bước vào phòng tắm.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không khí quanh Phỉ Yên rõ ràng ngột ngạt, đến cả Lâm Dĩ Gia vừa từ thư viện về cũng nhận ra điều đó.

Cậu ấy nhắn tin riêng cho tôi: [Ai chọc cậu ta thế?]

[Ừm...... có lẽ là tớ.]

[Tính cậu ấy không tốt, cậu đừng để bụng, lát nữa cậu ấy sẽ tự tiêu hóa hết thôi.]

Tôi ôm điện thoại, lòng dạ rối bời. Trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy, lẽ nào Phỉ Yên luôn âm thầm tiêu hóa cảm xúc như vậy? Thật là… đ/au lòng.

[Phỉ Yên cậu ấy... trước đây có phải sống rất vất vả không?]

Lâm Dĩ Gia quay sang liếc tôi, hơi nghiêng đầu vẻ không hiểu.

Tôi vội giải thích thêm: [Ý tớ là... cái chuyện kia của cậu ấy...]

[Ồ, cũng tạm được, phía trên còn có hai anh trai, đằng nào cũng không trông chờ cậu ấy nối dõi, bố mẹ cậu ấy cũng không quan tâm nữa, khá thoáng.]

Thì ra còn không có khả năng sinh sản! FA… Càng đ/au lòng hơn.

Giường của Phỉ Yên sát ngay giường tôi, sau khi hắn lên giường, tôi cũng trèo lên theo. Tôi kéo rèm giường, gọi nhỏ tên hắn.

"Gì thế." Giọng hắn lạnh lùng, hơi gắt gỏng.

"Phỉ Yên, tớ thấy cậu thật sự rất tuyệt. Đẹp trai như vậy, lại còn chăm chỉ rèn luyện thân thể, sau này làm gì cũng sẽ thành công thôi."

Bên kia im lặng hồi lâu, rồi đáp lại: "... Không cần cậu nói."

Dù nghe không vui tai lắm nhưng giọng điệu rõ ràng dịu hẳn, tôi thở phào: "Thật mà! Nếu cậu có chuyện gì không vui, cứ nói với tớ, nhiều chuyện nói ra sẽ nhẹ lòng hơn."

Ba năm cấp ba, con người trầm lặng như tôi là thùng rác cảm xúc của biết bao người. Bởi tôi luôn lắng nghe chăm chú, lại thật thà và kín miệng.

Được người khác tin tưởng, có lẽ là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống phẳng lặng thời trung học của tôi. Dù họ chỉ nhớ đến tôi lúc buồn phiền, và chưa bao giờ coi tôi là bạn thật sự.

"Cậu đúng là trâu bò thật đấy." Phỉ Yên khẽ cười, rồi ngập ngừng, "Nhưng tớ không có thói quen than thở với người khác. Cậu cũng đừng nghe than phiền nhiều, cảm xúc tiêu cực không biến mất, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác thôi."

Không sao, Phỉ Yên không nói, tôi vẫn sẽ âm thầm bảo vệ hắn. Chuyện lòng tự trọng bị người khác giày xéo, tuyệt đối sẽ không xảy ra với hắn lần nữa.

Danh sách chương

5 chương
16/07/2025 18:05
0
16/07/2025 18:03
0
23/07/2025 18:06
0
23/07/2025 18:06
0
23/07/2025 18:06
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu