Đáng tiếc, ba con q/uỷ kia đã bị trấn yểm trong căn nhà bởi một loại pháp thuật q/uỷ dị, không thể rời khỏi dù chỉ một tấc.
Nếu không, Lưu Đại Tráng giờ này đã bị hút đến sạch m/áu, chẳng còn một mảnh xươ/ng vụn.
Tôi nhìn hắn, giọng lạnh như băng:
“Đến nước này mà ngươi vẫn còn không chịu nói thật sao?”
Tôi nhếch môi, gằn từng chữ:
“Không cần ngươi khai nữa. Để tôi đoán thử xem.”
"Sợi dây điều khiển hình nhân trên người nữ q/uỷ trong phòng là do ngươi làm đúng không? Những lời ngươi nói trước đây chỉ ba phần thật, năm phần giả, còn hai phần thì giấu nhẹm."
"Trước nay tôi vẫn thắc mắc, nếu đúng là nữ q/uỷ chủ động giao dịch, tại sao Khế ước oán linh trên cánh tay trái của ngươi lại lan đến bắp tay. Giờ thì tôi đã hiểu, hoàn toàn không phải nữ q/uỷ ký kết với ngươi, mà là ngươi cưỡng ép giam cầm cả gia đình nàng ở đây, ép họ thỏa mãn lòng tham của ngươi!"
"Ban đầu tôi luôn cố giao tiếp với nữ q/uỷ, muốn đưa cả nhà nàng xuống minh phủ. Nhưng cứ nghe đến câu đó, nàng lại trở nên kích động dữ dội. Chắc hẳn ngươi và đồng bọn đã dùng lý do này để lừa họ tự nguyện bị nh/ốt trong căn nhà bé nhỏ này?"
"Trước bàn thờ của nữ q/uỷ, tôi phát hiện tro tàn của bùa chú còn sót lại. Trên người nàng còn có phép trấn linh. Tư liệu Đường Hành cung cấp ghi rõ nhóm ngươi gồm bốn người kể cả tên đồng bọn đã ch*t, nhưng tôi lại phát hiện năm luồng khí lạ ở thôn Sương M/ù. Kẻ thừa ra chính là người Huyền Môn các ngươi mời về để thực hiện pháp thuật đúng chứ?"
Lưu Đại Tráng toát mồ hôi lạnh, mặt mày tái nhợt.
Tôi buông tay, hắn ngã vật xuống đất.
Tôi thở dài lắc đầu:
“Đáng tiếc, ngươi đã quá coi thường gia đình đó. Họ thà ch*t, cũng không tha cho ngươi. Chính vì ý niệm ‘cùng ch*t’ ấy mà Khế ước oán linh bị phản phệ, khiến bọn ngươi từng kẻ từng kẻ bỏ mạng. Vết m/áu trên tay ngươi lan đến đâu, sinh khí tiêu tán đến đó. Đến khi chạm tới cổ… ngươi không còn c/ứu được nữa đâu.”
Lưu Đại Tráng gào khóc thảm thiết:
"Đại sư, tiểu nhân biết tội rồi! Thuở trước bọn tôi nhảy xuống hồ được gia đình này c/ứu, họ chỉ nhờ tìm người siêu độ. Sau khi xong việc sẽ báo đáp. Lúc đó bọn tôi không nghĩ nhiều, nhưng tên đạo sĩ được mời về nói chỉ cần giam họ ở thôn Sương M/ù thì sau này sẽ hưởng vinh hoa phú quý vô tận. Tiểu nhân đã quá cùng khổ nên mới nhất thời mê muội..."
"Im ngay! Đừng đổ hết tội lên đầu m/a q/uỷ. Q/uỷ nào có nhiều mánh khóe như ngươi. Chắc phen này ngươi tìm chúng tôi đến cũng mang ý đồ hoặc diệt cả nhà họ, hoặc kéo chúng tôi ch*t chung chứ gì? Nếu không phải tôi mệnh lớn, hẳn đã bị ngươi hại ch*t rồi!"
Tôi đẩy hắn về phía trước: "Nghiệp do tự mình tạo, tội phải tự mình chuộc."
Lưu Đại Tráng run bần bật, quỳ lạy c/ầu x/in sám hối trước gia đình ba người đang tràn ngập oán khí trong phòng.
Cả nhà họ ánh mắt đầy h/ận ý nhìn chằm chằm vào hắn.
Bình luận
Bình luận Facebook