Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Khi tôi ngoi lên khỏi mặt nước hoàn toàn, trời đã sáng.
Tôi kéo theo ba Lý, bám vào thành giếng trèo lên, Vương Thông đang canh bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới kéo chúng tôi lên bờ.
Mắt Vương Thông đầy tia m/áu, xem ra đã thức cả đêm.
"May mà cô lên được, nếu không tôi định lấp giếng luôn rồi. Cô không biết đâu, cô vừa xuống giếng, nước giếng đã đục ngầu như mực, sủi tăm ùng ục như đang sôi ấy, chúng tôi sợ ch*t khiếp."
Mẹ Lý và Dương Tư Thanh từ trong nhà chạy ra, một người ôm chồng khóc nức nở, một người lo lắng nhìn tôi từ trên xuống dưới.
"Ồ, quan tâm tôi thế cơ à, lo tôi có bị thương không đấy?"
Dương Tư Thanh quay mặt đi, cứng miệng nói: "Tôi không có quan tâm cô, tôi chỉ xecô còn là người không thôi, nhỡ đâu lại là q/uỷ thì sao."
Hứ, con bé này còn ngại. Tôi vỗ vai cô bé:
"Nam thần của cô đâu?"
Dương Tư Thanh gh/ét bỏ vỗ tay tôi ra: "Ở trong nhà kìa. Gh/ê, tay vừa sờ x/á/c ch*t đừng có chạm vào tôi, lạnh ch*t đi được."
Tôi hùng hổ xông vào nhà, t/át một phát vào mặt Lý Văn Phong còn đang ngủ trên giường, lôi anh ta dậy: "Anh có phải lén ăn gì không đấy?"
"Không, không có ăn gì mà."
Dương Tư Thanh đi theo vào nhà vẻ mặt x/ấu hổ: "Tôi, tôi đã ngăn anh ấy rồi, nhưng không ngăn được..."
Mẹ Lý cũng gật đầu lia lịa: "Thật sự không có ăn gì, chỉ uống chút nước thôi."
Uống, chút, nước?
"Thì là, cô bảo chỉ được ăn không khí... tôi nghĩ, trong không khí có nguyên tử hydro, có nguyên tử oxy, gộp lại chẳng phải bằng nước sao, nên tôi uống một cốc."
Ôi tôi cảm ơn anh nhá, hóa hồi cấp hai anh học cũng khá đấy chứ.
"Vậy, bây giờ ăn được chưa? Cô cũng ăn đi này."
Ăn ăn ăn, ăn cái con khỉ! Tức muốn ch*t rồi đây này.
Vương Thông từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng hỏi tôi: "Dưới đó có tình hình nghiêm trọng lắm hả?"
Tôi gật đầu, kể lại vắn tắt tình hình dưới giếng cho anh ta nghe.
Trong thời gian Thạch Thi nhập định, tuy không thể động đậy, nhưng thần thức vẫn thanh tỉnh, có thể ý thức được mọi việc xảy ra xung quanh.
Tôi làm ra động tĩnh lớn như vậy dưới giếng, chắc chắn hắn ta đã biết hết, nhỡ đâu xuất quan, không biết có tìm đến tận cửa không.
Tình hình ở đây phải báo cáo về cục, phải gọi người đến mới được.
"Anh họ tôi là Vương Đống, đang ở khoa Cấm Chú của cục các cô đấy, chắc chắn anh ấy biết rõ. Các cô có gì cần, tôi sẽ phối hợp bất cứ lúc nào."
Tôi gật đầu, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, mẹ Lý nhìn chồng nằm bất động trên mặt đất, lo lắng hỏi tôi:
"Chúc đại sư, chồng tôi rốt cuộc là ch*t hay sống vậy, xin cô c/ứu ông ấy với."
Tôi chỉ phụ trách vớt x/á/c, chiêu h/ồn hồi sinh không phải sở trường của tôi.
"Ba h/ồn sáu phách của chồng bà vẫn còn, chỉ có một luồng phách bị sát khí đụng phải lìa khỏi cơ thể, nên mới biến thành người sống thực vật như vậy."
"Bà đưa ông ấy vào phòng ngủ quen thuộc, đ/ốt ba nén hương làm đèn dẫn đường, treo quần áo ông ấy hay mặc ở cửa, một ống quần ở trong, một ống quần ở ngoài, cứ cách một tuần hương lại gọi tên ông ấy, xem có thể tìm lại phách được không."
"Tâm thành thì linh. Tôi cũng không giúp gì được nhiều cho mọi người nữa rồi."
Như lệ thường, tôi nhận một trăm tệ, bước ra khỏi cửa, Dương Tư Thanh kéo tay Lý Văn Phong ra tiễn tôi.
Cô ta nghi hoặc hỏi tôi: "Cô thật sự không thích Lý Văn Phong?"
"Yên tâm, không ai tranh giành với cô đâu."
Vừa nghe vậy, Dương Tư Thanh lập tức hất tay Lý Văn Phong ra: "Cô không thích, vậy tôi cũng không thích nữa."
"Đồ mà cô không cần, đừng hòng vứt cho tôi."
Lý Văn Phong: ???
Hừ, cứ tưởng cô là trà xanh, ai ngờ là ly tắc-chanh, chua chua ngọt ngọt.
"Đừng tưởng cô hơn tôi. Dương Tư Thanh tôi cũng có những điểm giỏi hơn cô. Còn nữa... chuyện bái sư, tôi còn phải xem xét lại, hừ, đừng tưởng mình là cục vàng."
"Dừng! Còn muốn làm đồ đệ của tôi, bây giờ cô tìm cái nhà x/á/c bệ/nh viện nào đó vào ngủ một đêm đi, làm được rồi hãy nói chuyện bái sư với tôi."
Đùa à, năm xưa tôi còn ngủ hẳn ba đêm trong nhà x/á/c, lại một mình chui vào m/ộ cổ ngủ một đêm, sư phụ tôi mới chịu đồng ý.
Không có chút gan dạ thì làm được cái thá gì cái nghề vớt x/á/c chứ.
Tôi lên xe, lão tổng tập đoàn Chính Huy gọi điện tới.
"Chúc đại sư, gần đây ngài có rảnh không? Tôi có một người bạn gặp chuyện lớn, muốn mời ngài đến xem giúp."
"Người bạn đó của tôi sống ở Giang Thị, gia tộc đời đời ch/ôn cất dưới thủy m/ộ. Hơn trăm năm nay vẫn luôn bình an vô sự. Chỉ mới dạo gần đây đột nhiên xảy ra chuyện, cậu ta nửa đêm ngủ không được, vừa mở mắt ra thì phát hiện tổ tông mười tám đời vây quanh giường cậu ta thành một vòng tròn, trừng mắt nhìn cậu ta, suýt chút nữa hù cậu ta vào bệ/nh viện t/âm th/ần."
"Bây giờ người sắp suy sụp rồi, một đống x/á/c tổ tiên chỉnh tề đứng thành hàng trong nhà cậu ta, không biết phải làm sao."
"Ngài nhất định phải đồng ý đến xem giúp. Tiền không thành vấn đề, ngài còn cần giúp đỡ gì không, tôi nhất định chuẩn bị đầy đủ cho ngài."
Ồ, lại có việc rồi. Thú vị như vậy, cái này không thể không tăng giá a.
Tôi sảng khoái đồng ý: "Không vấn đề. Tôi có một đồng nghiệp, người Tương Tây, chuyên đuổi x/á/c. Hai chúng tôi một người vớt một người đuổi, cho anh một gói combo, vớt x/á/c đưa đám trọn gói, giá một miệng chín trăm chín mươi tám, miễn trả giá."
"Trong cục chúng tôi còn có người xem bói, xem phong thủy, nuôi trùng đ/ộc, luyện kim, cái gì cũng có, tha hồ! Dáng vẻ anh muốn, chúng tôi đều có."
Trạm tiếp theo, Giang Thị!
Chương 20
Chương 17
Chương 13
Chương 21
Chương 11
Chương 15
Chương 13
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook