Giang Tiểu Đường, người thật không thể nói bừa được.
Tôi hít một hơi thật sâu, bàn tay đặt trên đùi dịch sang bên, men lại kéo tay áo Lục Xuyên.
Lục Xuyên mở mắt.
Tôi nhoẻn miệng cười nịnh bợ với anh ta:
"Đồng chí Lục cảnh sát, cho em về nhà thay đồ trước rồi vào đồn cùng mọi người được không?"
Viên cảnh sát trẻ đang lái xe quát: "Im lặng!"
"Đòi thay đồ, có cần tắm rửa luôn không?"
"Cô là nghi phạm, tưởng đang chơi đùa à?"
Lục Xuyên ngắt lời:
"Tiểu Trần - đưa cô ấy về chỗ tôi trước đi."
Cảnh sát Tiểu Trần ngỡ ngàng, không ngừng liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
Tôi mỉm cười với anh ta.
Anh ta trợn mắt, khịt mũi rồi tập trung lái xe, thỉnh thoảng lại lén nhìn gương - lần này không phải nhìn tôi, mà nhìn Lục Xuyên.
Lục Xuyên im lặng cho đến khi xe vào đồn cảnh sát mới giải thích:
"Tôi ở ký túc xá phía sau, cô có thể qua đó tắm rửa."
Ký túc xá là tòa nhà 6 tầng, căn hộ 2 phòng khách đơn sơ.
Tôi mở cửa phòng tắm, bước vào rồi lùi lại, tiếp tục nhìn Lục Xuyên với ánh mắt nài nỉ:
"Đồng chí Lục, em không có quần áo thay..."
"Tiểu Trần, cậu qua siêu thị cạnh đây m/ua giúp, quẹt thẻ của tôi."
Tiểu Trần tròn mắt kinh ngạc nhưng không dám hỏi, cầm thẻ bước đi vội vàng, ngoái lại nhìn chúng tôi không ngừng.
"Đồng chí Trần nhớ m/ua cả nội y nha! Cỡ áo ng/ực là...ờm..."
Tôi ngượng nghịu không nói hết câu.
Lục Xuyên thản nhiên tiếp lời: "34C, m/ua màu trắng."
Tiểu Trần há hốc mồm, mặt biểu cảm thất thần.
Lục Xuyên liếc nhẹ, anh ta vội thu lại vẻ mặt, ba chân bốn cẳng chuồn mất.
Không gian phòng đột nhiên ngột ngạt.
Bình luận
Bình luận Facebook