Hoạ Trạch nói, anh ấy cần một chút thời gian.
Tôi hiểu, dù sao trong thời gian ngắn bị hai tin sốc đ/ập vào, ai cũng sẽ choáng váng.
Tôi cũng chấp nhận bất kỳ quyết định nào anh ấy đưa ra.
Nhưng tôi có chút khó chịu, khó chịu về thể x/á/c.
Lòng tôi như lửa đ/ốt, tôi muốn được Hoạ Trạch vỗ về.
Trước đây tôi luôn nghĩ ảnh hưởng của đ/á/nh dấu là rất lớn, giờ mới thấy, phản ứng khi mang th/ai mới thực sự lớn.
Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa thể làm phiền anh ấy, pheromone ở nhà cũng đã bị dọn sạch, tôi chỉ có thể cắn ch/ặt góc chăn, bất lực co ro trong chăn.
Tôi lên mạng tìm ki/ếm, thấy tiêm th/uốc ức chế có thể giảm bớt khó chịu, tôi lập tức thấy hy vọng, gọi dịch vụ giao hàng nhanh.
Sau khi giao đến, tôi vội vàng xuống lầu, vừa mở gói hàng vừa đi lên. Ngẩng đầu lên, tôi thấy Hoạ Trạch đang tựa vào tủ rư/ợu.
"Sao lại gọi đồ ăn, đói rồi à?"
".....Không phải đồ ăn."
Có tiếng kêu lạch cạch, anh ấy đặt ly rư/ợu xuống, tiến lại gần hai bước, mới nhìn rõ tôi đang cầm thứ gì.
"Sao lại m/ua th/uốc ức chế?"
Tôi thành thật khai báo: "Nghe nói có thể làm dịu...."
Trước mắt tối sầm lại, anh ấy che mất ánh đèn nhà bếp, giơ tay sờ lên má tôi.
"Chỗ nào khó chịu? Gọi bác sĩ đến đi."
Tôi không ngờ sau bao nhiêu chuyện rối ren xảy ra, cuộc đối thoại của chúng tôi vẫn có thể bình thường đến thế.
Thực ra Hoạ Trạch rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi lòng tôi chua xót, không hiểu sao lại thấy có chút ấm ức.
Vì thế đáng lẽ nên nói không sao, nhưng vừa mở miệng, lại biến thành "không có anh, em rất khó chịu."
Tôi vừa dứt lời, Hoạ Trạch sững người.
Nhưng đã nói rồi, tôi chỉ có thể gắng gượng tiếp tục.
"Bây giờ em rất cần pheromone của anh, anh có thể giúp em không?"
Trên mặt Hoạ Trạch thoáng qua sự giằng co và kháng cự.
Nỗi thất vọng dần dâng lên trong sự giằng co im lặng, nhấn chìm cả hy vọng vốn đã yếu ớt.
Tôi siết ch/ặt túi th/uốc ức chế, cắn ch/ặt môi dưới, chủ động lùi bước trước.
"Không sao không sao, em dùng cái này là được rồi....”
"Anh cần làm thế nào?"
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, đột ngột ngẩng đầu lên.
Lần đầu tiên tôi thấy sự bối rối và hoảng hốt trên người người đàn ông vốn luôn vững vàng tự chủ này.
"Có thể anh sẽ làm không tốt."
Tôi vội lắc đầu: "Không không, anh nhất định có thể."
Bình luận
Bình luận Facebook