Cậu Bé Đáng Thương

Chương 39.

01/09/2025 20:10

Trời nóng lên, món tráng miệng ướp lạnh do dì giúp việc làm gần đây khá được ưa chuộng.

Mỗi ngày trên bàn ăn đều có 2 bát.

Chỉ là hôm nay chỉ có phần của tôi.

Tôi mở miệng hỏi: “Kỷ Di Tinh đâu?”

“Kỷ tiểu thiếu gia đã đi học rồi, cậu lại quên sao?”

“Ừ, phải rồi.” Tôi cúi đầu khuấy đ/á lạnh trong bát.

Lúc cậu ấy đi, tôi bảo công ty có việc, không tiễn cậu ấy.

Thực ra chẳng có gì quan trọng, chỉ là tôi không muốn đi, tôi không thích cảm giác đó. Nhìn cậu ấy rời đi khiến lòng tôi bứt rứt khó chịu.

Thực chất chỉ là đi thành phố bên cạnh.

Tàu cao tốc cũng chỉ hơn 1 tiếng, cậu ấy chưa đầy 2 tháng sẽ về, với tính cách bám người của cậu ấy, chắc giữa chừng cũng sẽ chạy về đây ít ngày.

Nhưng chia ly vẫn là chia ly, tôi khẽ nhắm mắt nghĩ, hóa ra thế giới vẫn công bằng.

Người giàu đến mấy cũng phải ngoan ngoãn về trường làm bài trước kỳ thi.

Tôi bỏ thìa xuống, trời nóng khiến người ta chán ăn, cơm cũng chẳng động đũa.

Chiếc giường 2 mét 2 trong phòng tôi đã ngủ nhiều năm, giờ nhìn lại chỉ thấy rộng thênh thang.

Thói quen khó thay đổi, nhưng khi Kỷ Di Tinh xông vào, tôi luôn thích nghi rất nhanh.

Đến lúc cậu ấy đi, tôi mới cảm thấy khó khăn.

Nghe cậu ấy than thở mấy ngày liền, bảo ngày đêm cắm đầu trong phòng thí nghiệm.

Còn đổ lỗi ngược cho tôi, hỏi tại sao trước đây tôi không ngăn cậu ấy học hóa.

Tôi nói: “Cậu đến cả việc được bảo lưu còn chẳng chủ động nói với tôi, tôi làm sao quản được cậu học trường nào, ngành gì.”

Cậu ấy im lặng giây lát, giọng đầy oán gi/ận: “Biết ngay là trước giờ chú chẳng thương cháu, chú căn bản không quan tâm cháu!”

Tôi thấy cậu ấy đúng là đồ đi/ên, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.

Kỷ Di Tinh giờ không đáng thương nữa, mà có chút đáng yêu.

Làm lo/ạn mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng yên ắng.

Ngoài mấy tin nhắn quấy rối sáng sớm, đến chiều đều im hơi lặng tiếng.

Tôi đoán chắc cậu ấy bận tối mặt trong phòng thí nghiệm rồi.

Đang nghe nhân viên trình bày PowerPoint trong cuộc họp, điện thoại trên bàn chợt sáng lên.

Tôi liếc nhìn, là một thông báo tin tức.

Trên trang nhất có tấm ảnh tòa nhà trắng xóa bị khói đen cuốn lấy, tựa như hiện trường hỏa hoạn.

Tiêu đề in đậm: “Tòa nhà thí nghiệm hóa học Đại học B phát n/ổ, 37 người bị thương! Đang tiến hành c/ứu hộ!”

Trong khoảnh khắc, tôi lập tức nhận ra đây là trường của Kỷ Di Tinh, vội cầm điện thoại mở tin lên x/á/c nhận.

Tôi lục tìm số điện thoại của Kỷ Di Tinh, gọi ngay.

Giọng nữ máy móc lặp lại liên tục: “Thuê bao đã tắt máy.”

Lòng tôi chùng xuống, gọi lại lần nữa, vẫn vậy.

Cuộc họp đã bị gián đoạn, mọi người đều nhìn về phía tôi.

Tôi ngẩng đầu, không thèm tìm ánh mắt của trợ lý, lập tức ra lệnh: “Đặt cho tôi vé tàu cao tốc đến thành phố B sớm nhất, không có vé thương gia cũng được, vé đứng cũng được, nhanh lên!”

Người ngồi ở hàng cuối đứng dậy, ánh mắt tôi mới tập trung, hóa ra trợ lý ngồi đó.

Tôi đứng phắt dậy bước ra, Trình Kỳ gọi tôi lại: “Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”

Từ trong mắt anh ta, tôi thấy khuôn mặt mình méo mó.

Vẻ mặt cuống quýt ấy khiến tôi thấy xa lạ, tôi cũng có lúc mất bình tĩnh thế này sao?

“Cậu đến thành phố B à? Là thằng nhóc... Là Kỷ tổng gặp chuyện sao?”

“Tôi không biết.” Tôi thở gấp, vô thức lặp lại: “Tôi không biết.”

Trình Kỳ nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, từ từ buông tay: “Vậy cậu đi nhanh đi.”

“Ừ.” Tôi bước không ngừng về phía văn phòng, trợ lý ôm máy tính bảng bước vào: “Kiều tổng, giấy tờ cá nhân của anh đây. Chuyến tàu sớm nhất khởi hành sau 1 tiếng 45 phút.”

“Lâu vậy sao?”

Trợ lý gật đầu.

Suy nghĩ chưa đầy 1 giây, tôi lập tức cầm chìa khóa trên bàn lao ra cửa.

Trợ lý theo sau nói: “Tôi sẽ bố trí tài xế đưa anh đến sân ga ngay.”

“Không cần.” Tôi bước vào thang máy mà không ngoảnh lại, ra hiệu cho trợ lý không cần đi theo.

Khi lái xe, tôi luôn tập trung, mạng tôi rất đáng giá.

Nhưng hôm nay, mỗi lần dừng đèn đỏ, tôi lại gọi cho Kỷ Di Tinh.

Không ngoại lệ, không cuộc nào liên lạc được.

Tôi kéo cà vạt đã thắt chỉnh tề, lòng nóng như lửa đ/ốt.

Tôi vốn không phải người nóng tính khi tham gia giao thông, nhưng hôm nay lại muốn ch/ửi bới bất cứ kẻ nào dám chen ngang trên đường.

Tôi không kìm được suy nghĩ: Nếu Kỷ Di Tinh gặp chuyện...

Ý nghĩ vừa lóe lên, tựa như rắn đ/ộc quấn quanh cổ, khiến da đầu tôi tê dại, từng tế bào tràn ngập sợ hãi.

Tôi hít sâu, ép mình đừng suy nghĩ lung tung.

Nhưng tay vẫn không ngừng bấm gọi.

Sau vô số lần nghe giọng nữ máy móc, tôi ném điện thoại đi: “Khốn kiếp!”

Tôi hối h/ận vì sao mình chẳng quan tâm Kỷ Di Tinh.

Thậm chí không biết cậu ấy có bạn nào, chưa từng nghĩ nếu một ngày mất liên lạc, liệu có ai bên cạnh cậu ấy để thông báo an nguy cho tôi hay không.

Trong mối qu/an h/ệ với Kỷ Di Tinh, tôi thật thất bại, dù là người chú... Hay người yêu.

Dù méo mó, nhưng cũng tạm gọi là yêu đương đi.

Tôi mất 4 tiếng rưỡi để đến trường cậu ấy, trường đại học đông nghẹt người.

Người trong trường tới lui vội vã, đằng xa có xe c/ứu hỏa và đám phóng viên.

Khói đen đã nhạt dần, hiện trường không còn xe cấp c/ứu, hẳn là c/ứu hộ xong rồi.

Vậy tôi nên đến bệ/nh viện tìm sao?

Hay hỏi danh sách sinh viên bị thương trước?

Tôi quyết định đi hỏi, cầm điện thoại bên ghế phụ, tôi rút chìa khóa mở cửa. Một chân vừa chạm đất, điện thoại đã rung lên.

Tên của Kỷ Di Tinh lúc này như vị c/ứu tinh, tôi bắt máy nhanh nhất có thể.

“Chú.”

Trái tim treo ngược bỗng rơi xuống, như hòn đ/á chạm đất.

Lưng tôi buông lỏng, trong xe bật điều hòa, tôi mới nhận ra lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

“Cậu bị đi/ên à? Tự dưng tắt máy làm gì?!”

“Cháu… Cháu sốt, uống th/uốc xong thì ngủ quên, điện thoại hết pin.”

Giọng cậu ấy khàn khàn, nghe rất đáng thương.

Tôi co người trên ghế, thở dài, tim đ/ập bình thường trở lại.

“Sao chú m/ắng cháu?”

Tôi siết ch/ặt điện thoại, không nói gì.

“Cháu thấy chú gọi hơn 90 cuộc, có chuyện gì sao?”

Tôi ngả đầu vào ghế, nhắm mắt nghe giọng cậu ấy: “Không có gì, có số liệu không khớp, định hỏi cậu thôi. Ai ngờ cậu tắt máy.”

Nghe xong, cậu ấy càng ấm ức: “Vậy mà chú quát cháu? Cháu đang sốt đấy.”

“Xin lỗi.” Cổ họng tôi nghẹn lại, cố bình tâm: “Tôi còn có việc, nói chuyện sau nhé.”

Tôi cúp máy mà không đợi cậu ấy trả lời, chân tay rã rời dần hồi phục.

Tôi ngả người ra ghế, mắt đờ đẫn nhìn cửa sổ.

Có cô gái cũng đang gọi điện, vừa gọi vừa hỏi người qua đường, đến khi người ta lắc đầu lại cắn răng gọi tiếp.

Đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, nhưng vẫn cố nhịn khóc.

Tôi liếc nhìn gương chiếu hậu, may mà mắt tôi không đỏ.

Lát sau có chàng trai chạy đến, cô gái vừa nãy còn cố nhịn bỗng oà khóc.

Cô ấy ôm ch/ặt lấy chàng trai, tay đ/ấm vào lưng anh ta.

Chàng trai mỉm cười, vừa xoa đầu cô ấy vừa nói: “Sao lại khóc? Anh không sao mà.”

“Sao em gọi nhiều thế?”

“Anh đã bảo hôm nay không vào phòng thí nghiệm, đồ ngốc quên rồi à?”

“Em sợ lắm!”

“Lo cho anh thế sao?”

“Tại em thích anh đó!”

Họ vừa khóc vừa cười, ôm ch/ặt lấy nhau.

Tôi chợt cứng người.

Đám sương m/ù che giấu bấy lâu bỗng bị gió thổi bay.

Hóa ra, đó là thích.

Đến giờ tôi mới hiểu.

Tôi thở dài, đầu hàng số phận.

Hóa ra tôi thích Kỷ Di Tinh.

Điện thoại lại rung lên, tôi nghe máy.

Giọng Kỷ Di Tinh xúc động: “Cháu thấy tin tức rồi, chú... Chú lo cho cháu à?”

“Ừ.”

“... Chắc cháu sốt nặng rồi, cháu còn nghe chú nói lo cho cháu.”

Tôi cười khẽ, muốn tìm lại thứ đã mất trong lồng ng/ực, nhét lại vào tim.

“Vui không?”

“Cháu... Cháu hình như thật sự…”

“Muốn vui hơn nữa không?”

“Chú đang...?”

“Ừ, đến đây đi, Kỷ Di Tinh.”

Khi cậu ấy lao vào lòng, tôi mới thấy bình yên. Trái tim lại đầy ắp, cậu ấy như ngọn lửa nóng bỏng.

“Chú lo cho cháu, chú đến tìm cháu... Chú có một chút, một chút xíu thích cháu rồi phải không?”

Tôi xoa khuôn mặt hơi nóng của cậu ấy: “Phải.”

“Chú đang dùng tình cảm để lừa cháu sao?”

“Tôi đang dùng tình cảm để yêu cậu.”

Nước mắt cậu ấy đột nhiên rơi như mưa.

Tôi không hiểu cậu ấy khóc cái gì, lẽ ra phải vui chứ?

Kỷ Di Tinh trước đâu thích khóc.

Tôi nuôi cậu ấy 9 năm, chỉ thấy cậu ấy khóc 2 lần: Một ở linh đường, một ở trường.

Không hiểu sao lớn rồi lại nhiều nước mắt thế.

Tôi nhéo má cậu ấy: “Sao giờ lại mít ướt thế này nhỉ?”

Cậu ấy lại dụi đầu vào ng/ực tôi, không cho tôi nhìn, ôm tôi thật ch/ặt, tay đ/ấm vào lưng tôi.

Tôi nhớ đến cô gái khi nãy, muốn cười nhưng mũi lại chua xót.

Chắc tôi cũng bị Kỷ Di Tinh lây bệ/nh rồi.

Tôi nhéo sau cổ cậu ấy: “Thôi, còn sốt đấy, lên giường nằm đi.”

Cậu ấy lắc đầu, không chịu buông.

“Ngoan nào, bảo bối.”

Cậu ấy mới từ từ buông ra, nhìn tôi chằm chằm: “Chú nằm với cháu đi, bác sĩ bảo cháu cần hạ sốt.”

“Bác sĩ nào?”

“Bác sĩ Tiểu Kiều.” Cậu ấy chạm nhẹ vào người tôi: “Nè, bác sĩ Tiểu Kiều đang chào chú đấy.”

“Bác sĩ Đại Kiều bảo cậu cần tĩnh dưỡng.”

Cậu ấy cúi đầu hôn má tôi, nụ hôn dọc xuống cổ và vành tai, sau đó cắn nhẹ: “Chú không muốn thử làm với cháu khi cháu sốt 39 độ sao?”

Danh sách chương

3 chương
01/09/2025 20:10
0
01/09/2025 20:10
0
01/09/2025 20:10
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu