Tôi thét tiếng.
Người mồ hôi, dậy mới biết mình vừa trải qua á/c mộng.
Hóa ra lúc nào không hay đã đi.
Tôi nhón chân rời giường, theo hướng bà.
Bà ngủ say.
Dưới ánh hãi hiện móng chân đã lại.
Móng chân của đen sì và đến người, y hệt những mơ.
Tôi h/oảng s/ợ bịt miệng.
Bà thật sự muốn tự luyện thành hoạt thi.
Nín thở, lặng lẽ rút khỏi phòng.
Đúng lúc định đóng cửa, góc mắt lóa hình ảnh cụ vốn nằm trên giường...
Chẳng biết tự lúc nào đã ngồi dậy.
Thân hình cứng đờ của thẳng ở đó, hoàn toàn biến mất dáng vẻ khom lưng ngày thường.
Toàn thân lạnh toát, đơ cứng tại chỗ.
Trong khoảnh khắc ấy, cái đầu từ từ xoay độ ra phía sau...
Không nhìn tiếp, lăn cả người lẫn cẳng bò về phòng.
Thở hồng hộc, co rúm không nhúc nhích.
Cót két.
Tiếng vang ngoài hành lang.
Tim đ/ập thình thịch.
Bỗng âm thanh vọng vào:
Lạo xạo.
Như có ai đó móng cào xuống gạch.
Đầu óc hiện cảnh tượng k/inh h/oàng:
Bà bò từ mình sang từng chút một.
Quả nhiên, động dừng ngay trước cửa.
...
Tiếng móng cào xước mặt gỗ vang lên.
Người run bần lưng áo ướt mồ hôi lạnh.
Ổ đã hỏng từ lâu, không thể trái được.
Tôi càng không thò đầu ra khỏi chăn.
Đúng lúc ấy, núm từ từ xoay xuống vang lên.
Két...
Cánh toang.
Bên ngoài chìm vào tĩnh lặng ch*t người.
Bình luận
Bình luận Facebook