3
Hứa Quát là người rất tốt.
Có năng lực, có trách nhiệm, đủ đ/ộc lập, có chủ kiến và cũng rất kiên định.
Chỉ là anh ấy không còn muốn cưới tôi như trước đây.
Mười hai năm yêu đương đã mài mòn sự tươi mới và tất cả nhiệt huyết giữa chúng tôi, những điều đã qua quá giống với cuộc sống hàng ngày của vợ chồng, khiến anh ấy không thể phân biệt được rốt cuộc chúng tôi đã kết hôn hay chưa.
Tôi đã từng nhiều lần tưởng tượng mình mặc váy cưới trắng muốt, chạy về phía người đàn ông yêu tôi.
Còn anh ấy thì sao?
Bây giờ anh ấy có còn mơ ước như tôi không?
Tôi không biết.
Sau khi tan làm, cô giúp việc ở nhà gọi điện nói bữa tối đã chuẩn bị xong.
Tôi hỏi: “Anh ấy vẫn chưa về ạ?”
“Chưa ạ.”
Cô ấy nói xong tôi liền cúp máy.
Tôi làm việc tự do nên lúc rảnh rỗi thường đến cửa hàng hoa phụ giúp.
Cửa hàng hoa thường đóng cửa muộn hơn công ty anh ấy, hầu hết thời gian đều là anh ấy về nhà trước sau đó đến đón tôi.
Hôm nay lại không như vậy.
Tôi bắt taxi đến công ty anh ấy.
Hỏi lễ tân, cô ấy nói người trong bộ phận của anh ấy đã đi hết từ lâu.
Đang định nhắn tin cho anh ấy thì điện thoại anh ấy gọi tới.
"Ôn Ôn, quên nói với em, anh đi ăn với đồng nghiệp, tối nay không về nhà ăn cơm."
Tôi nhìn cổng công ty, nhẹ giọng nói: "Anh về sớm nhé."
"Anh ăn xong sẽ về."
"Được."
Bình luận
Bình luận Facebook