Thể loại
Đóng
- TocTruyen
- Phải Lòng Anh Bệnh Nhân
- Chương 06
Tối hôm đó, tôi rót một cốc nước rồi trở về phòng đi ngủ. Vừa rút lọ th/uốc ngủ từ ngăn kéo, đổ ra một viên, chợt nghĩ lại rồi đổ ngược vào lọ. Tôi nằm vật ra giường, nhắm tịt mắt.
Hơn 2 giờ sáng. Tôi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, không chợp mắt được. Mặt lạnh như tiền, tôi ngồi bật dậy lấy th/uốc ngủ, uống ực với ngụm nước ng/uội lạnh. Nhắm mắt lại, đợi th/uốc phát tác.
Không biết có phải dùng quá liều nên cơ thể kháng th/uốc, cuối cùng tôi lại như mọi đêm mất ngủ trước đây, thẫn thờ đợi ánh nắng ban mai lọt qua khe rèm.
Buổi sáng trực khám xong, tôi không suy nghĩ nhiều mà thẳng đến phòng bệ/nh của Thẩm Trạc. Đặt báo thức xong, tôi gục mặt xuống mép giường em ấy. Chuông reo, mở mắt thấy lòng dâng cảm xúc lẫn lộn: "Không ngờ em lại là viên th/uốc ngủ hình người."
Tôi bắt đầu nghiêm túc nghĩ cách đưa Thẩm Trạc về nhà với lý do hợp lý.
Mẹ tôi bước vào phòng liền quắc mắt: "Lại đang thẫn thờ cái gì thế?"
[...]
Bên ngoài phòng bệ/nh vang lên tiếng ồn ào, thoáng nghe thấy tên mình. Tôi nhíu mày bước ra, thấy một người đàn ông trung niên. Hắn nhìn thấy tôi như mục tiêu đã định, sải bước tiến tới.
Đến trước mặt, hắn rút từ đâu ra con d/ao chĩa thẳng về phía tôi. Tất cả xảy ra quá nhanh. Tiếng thét của mẹ tôi x/é không gian. Lòng bàn tay đ/au nhói. Trong thế giằng co, mũi d/ao càng lúc càng áp sát ng/ực tôi.
Lưỡi d/ao từ từ đ/âm vào da thịt, vệt m/áu đỏ loang dần trước ng/ực. Gã đàn ông nhe răng cười đi/ên lo/ạn, hai mắt đỏ ngầu. Mẹ tôi vừa hét gọi c/ứu viện vừa gi/ật giật người đàn ông.
Đùng! Gã đàn ông gục xuống trong bất lực, để lộ bóng người phía sau, người đáng lẽ phải nằm bất động trên giường - Thẩm Trạc.
Đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp dán ch/ặt vào tôi, khuôn mặt em tái nhợt, thân hình llảo đảo. Phòng bệ/nh hỗn lo/ạn tiếng người ùa vào. Cơn đ/au rát ở tay kéo tôi về thực tại, đồng nghiệp đang rửa vết thương: "May không đ/ứt gân, không thì bàn tay thiên tài này hỏng mất."
"Hắn ta không nghe chỉ định bác sĩ, tự ý cho con uống th/uốc linh tinh, con ch*t lại đổ lỗi cho anh..." Tôi nghe qua loa. Trong đầu hiện lên đôi mắt hổ phách ấy.
Thẩm Trạc tỉnh thật rồi. Kỳ lạ là em ấy mất trí nhớ.
Mẹ tôi an ủi: "Không sao, tỉnh là tốt rồi. Sau này còn cả đời để tạo ký ức mới." Gật đầu, tôi bước vào phòng bệ/nh.
Thẩm Trạc nhìn tôi, khẽ mở miệng giọng khàn đặc: "Tống... Dương."
Tôi đờ đẫn nhìn em. Mẹ tôi mừng rỡ vỗ vai tôi liên hồi. Tôi ậm ừ gật đầu, nén nỗi nghi hoặc. Thẩm Trạc không phải mất trí sao?
Em khẽ cong môi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Thình thịch! Thình thịch!
Tôi đặt tay lên ng/ực trái, tim đ/ập thình thịch như muốn phá lồng ng/ực. Nhíu mày nghĩ thầm: Phải đi đo điện tâm đồ, có vẻ không chỉ bị thương ngoài da.
Chương 25
Chương 19
Chương 20
Chương 12
Chương 23
Chapter 56
Chương 15
Tìm kiếm gần đây
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook