6
Hôm nay đột nhiên mất trí nhớ một cách khó hiểu, sau đó lại có một anh bạn trai quá mức ưu tú, sau đó lại bất ngờ come out.
Tốc độ này còn nhanh hơn là phóng tên lửa, làm cho tôi sau khi trở về ký túc xá còn chưa kịp hoảng hốt, đã bị bạn cùng phòng bắt đầu cười tr/ộm thẩm vấn.
Nhưng vẻ mặt tôi hoang mang giống như cái gì cũng không nhớ rõ, một hai ba còn nói không nên lời.
Các bạn cùng phòng sau khi trêu ghẹo đôi ba câu, cũng liền nhanh chóng tản đi để cho tôi nghỉ ngơi thật tốt.
Cũng may, bọn họ không kì thị đồng tính là được.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Một ngày trôi qua y như là ngồi tàu lượn siêu tốc làm cho thể x/á/c và tinh thần tôi đều mệt mỏi rã rời, ngã đầu liền ngủ mất.
Kết quả là mơ thấy Chu Dạng, đó là Chu Dạng hoàn toàn khác với hôm nay.
Hắn không ở bên cạnh tôi, mà là ở trong đám đông.
Hắn được mọi người vây quanh, ánh hào quang tỏa khắp người.
Một bên sườn mặt bị che khuất bởi ánh nắng rực rỡ của chiều tà, đẹp đến không chân thật.
Bạn cùng phòng Nhị Hắc đứng bên cạnh lặng lẽ nói cho tôi biết: “Mạnh Thính, nhìn thấy cái người kia không?”
“Là đàn anh trong trường đại học của chúng ta đó, tên là Chu Dạng. Nghe nói là thủ khoa năm đó của bọn họ, trong nhà rất có tiền, sau khi trưởng thành ngoại hình chỉ thể so với Ngô Ngạn Tổ.”
(Ngô Ngạn Tổ: Là nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông. Anh từng được mệnh danh là “Lưu Đức Hoa thời trẻ”, nổi tiếng là diễn viên hàng đầu của nền công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ với khả năng diễn xuất đa dạng và đặc biệt.)
“Haizzz, sinh thêm một người như tôi trong La Mã này sẽ ch*t liền à.”
Bạn cùng phòng thổn thức không thôi.
Tôi cười cười, muốn trả lời cậu ta đây là bạn trai tôi, nhưng lại không nói ra được bất cứ âm thanh gì.
Đang dùng sức muốn mở miệng, một đám nam sinh đang vây quanh Chu Dạng đã rời đi.
Từ đầu đến cuối đều, không ai nhìn thấy tôi.
Lạnh lùng đến mức tôi không thể nào với tới, cùng với sự ôn nhu đối với tôi hôm nay quả thực khác nhau một trời một vực.
Tôi vô cùng gấp gáp.
Sao Chu Dạng không để ý tới tôi chứ?
Trong lúc lo lắng, cảnh tượng trước mặt tôi vừa di chuyển, đi vào trong thư viện.
Tôi thấy Chu Dạng lúc đang mượn sách ở thư viện lại quên mang theo thẻ mượn sách.
Nhân viên quản lí cũng là một người bướng bỉnh, không có điều gì chứng minh chính là không thể mượn được.
Trong lúc không khí giằng co, tôi ở phía sau cố lấy dũng khí, chủ động đưa thẻ mượn sách của mình qua.
Chu Dạng ngẩn ra, vừa thưởng thức thẻ mượn sách của tôi, vừa nghiêng đầu liếc tôi một cái.
Đuôi mắt lóe ra một độ cong cực kỳ đẹp mắt.
“Mạnh Thính?”
“Cám ơn cậu.”
Tôi vốn là muốn nói không có gì đâu, nhưng vẫn không phát ra được âm thanh gì.
Lúc tôi đang hừ hừ lo lắng, tôi lại đột nhiên đi tới sân bóng rổ.
Thấy một nam sinh khuôn mặt thanh tú đang tỏ tình với Chu Dạng.
Những người chung quanh nhất thời vừa mới lạ vừa nhiều chuyện kêu lên vài tiếng.
Nhưng Chu Dạng vỗ vỗ trái bóng, cũng không ngẩng đầu, chỉ lười biếng phun ra một chữ.
“Cút.”
Nam sinh mặt trắng bệch, lập tức x/ấu hổ rời đi, lúc người đó rời đi cùng với tôi đang mơ đi ngang qua nhau.
Lúc này Chu Dạng như là cảm ứng được cái gì, ngẩng đầu nhìn tôi.
Lông mày nhíu lại, ánh mắt khó hiểu.
Tôi không kh/ống ch/ế được nghiêm mặt xoay người rời đi, giống như rất chán gh/ét trò khôi hài này.
Nhưng trong lòng lại chua xót không thể kiềm chế được tràn ra.
Đây chẳng lẽ là ký ức lúc trước của tôi sao? Hay chỉ là một giấc mơ thôi?
Nếu như thật sự là ký ức đã mất của tôi, Chu Dạng sao lại kỳ thị đồng tính như vậy ?
Vậy tại sao hắn lại trở thành bạn trai tôi?
Rối quá đi mà.
Là chỗ nào không đúng chứ?
Bình luận
Bình luận Facebook