Tôi quyết định nghe lời bà Đinh. Dân làng đều bảo bà đi/ên kh/ùng q/uỷ quái, nhưng tôi thấy bà là người tốt.
Đêm đó, then cửa phòng bếp được tôi cài ch/ặt cứng. Tôi co rúm trong đống củi, quấn ch/ặt tấm chăn rá/ch, nhắm nghiền mắt lại lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Nhưng vì cả ngày nhóm lửa, đầu óc tôi mệt mỏi như có một đám bông gòn nhét đầy, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
"Cạch! Cạch! Cạch!"
Nửa đêm, tiếng gõ vòng sắt trên cửa khiến tôi gi/ật mình tỉnh giấc. Bản năng khiến tôi co quắp lại. Tiếng gõ vẫn tiếp tục, một, hai, ba nhịp, rồi theo sau là tiếng sột soạt lạnh người.
Ch*t rồi! Tôi rùng mình, chỉ nhớ khóa cửa mà quên đóng cửa sổ. Dù vậy, tôi vẫn nhắm ch/ặt mắt, điều chỉnh nhịp thở, sợ kẻ ngoài kia phát hiện mình đang giả vờ ngủ.
Tiếng cửa sổ kẽo kẹt vang lên, hình như có ai đó gi/ật mạnh hai cái rồi im bặt. Nhưng tôi biết, nó vẫn còn đó.
Giọng bố vang lên ngoài cửa:
"Con ngốc, mở cửa."
Tôi thở phào. Thì ra là bố.
Chỉ có điều giọng bố lúc này nghe khác lạ - bình thường ông sẽ ch/ửi: "Con đĩ ng/u, dậy ngay mở cửa cho tao! Còn học cả khóa cửa à? Đá đít mày giờ! Lắm trò vớ vẩn!"
Tôi giả vờ không nghe thấy, thu nhỏ trong chăn, nín thở mong bố thấy không mở sẽ tự về.
"Khúc khích..."
Đột nhiên tiếng cười trẻ con của ngũ muội vang lên.
Tấm chăn dưới chân tôi lay động.
Giọng em hai cất lên: "Chị ơi, chị đang chơi trốn tìm với tụi em hả?"
Tôi không dám mở mắt, cũng không đáp lời, nghiến ch/ặt răng, người run lập cập.
Tấm chăn từ từ bị kéo tuột xuống.
"Chị không chịu ra..."
"Thế tụi em vào trong chăn tìm chị nhé!"
Bình luận
Bình luận Facebook