02
Miệng cậu chủ đang bị tôi chặn lại, vì vậy cho dù có kinh hãi hơn nữa cũng không thể thốt ra khỏi miệng được, con ngươi không ngừng phóng đại, khóe mắt hơi đỏ lên.
Tôi vội vàng đưa tay che mắt cậu chủ.
Không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi.
Tôi nới lỏng môi, xoay bàn tay lại, hai bàn tay đồng thời che kín miệng và mắt cậu chủ, chỉ chừa lại cái mũi ở bên ngoài.
Hít sâu một hơi, tôi khẽ ngâm nga:
"Bé ơi, ngủ đi
Đêm đã khuya rồi
Để những giấc mơ đẹp
Sẽ luôn bên em
Bé ơi, ngủ ngoan
Trong tiếng ru ời
Vầng trăng, đợi em
Cùng bay vào giấc mơ
À ơi, à ơi, à à ơi.
Chúc cậu chủ nhỏ ngủ ngon!…"
Vì vậy cậu chủ lại ngủ tiếp.
Tôi nhẹ nhàng buông tay ra, đứng dậy ngay ngắn.
"C/on m/ẹ nó, cậu vừa nói cái gì vậy?"
Chàng trai nhỏ giọng m/ắng.
"Đông phương bí thuật."
"Cậu ta ngủ rồi? Không phải bị cậu bóp ngạt ch*t chứ?"
"Dĩ nhiên là không, Đông Phương bí thuật đã xảy ra sự cố lúc nào chưa?"
Khóe mắt chàng trai co quắp, cả khuôn mặt đều có chút vặn vẹo.
"Cậu là ai?"
Chúng tôi hai miệng đồng thanh.
"Mới tới, Giang Hàn."
"Dân bản xứ, Tôn Mãnh."
Dù cho Tôn Mãnh muốn bóp ch*t tôi tại chỗ đến mức nào, ngày hôm sau chúng tôi đều quyết định không nhắc tới chuyện này.
Bình luận
Bình luận Facebook