Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Hồi nhỏ nó ngồi trần trong bồn chơi vịt vàng, một lần tắm như đ/á/nh trận.
Có lẽ nó cũng nhớ lại, hơi ngượng, nghiêng đầu, vành tai lạnh chạm vào lòng bàn tay tôi.
Tôi rút tay, nâng vòi sen.
Nước xối sạch bọt trên gáy nó, ngón tay tôi lướt qua yết hầu và cổ sau.
Nó run lên, cổ họng bật ra một tiếng: “Ư…”
Âm thanh ấy làm tôi gi/ật mình, tay run.
Tôi mất thăng bằng, ngã chúi về phía trước, bàn tay trượt dọc ng/ực nó xuống dưới, vai rơi vào nước, tay đ/è mạnh lên…
“Ư…”
Nó chộp lấy tay tôi, đ/au đến cúi gập người, gân tay nổi rõ.
Tôi hoảng hốt muốn đứng dậy, tay lại vô thức ấn mạnh, nó kêu đ/au lần nữa, kéo tôi bật lên, cả người tôi mất thăng bằng, mặt đ/ập vào ng/ực nó.
Sao nó khỏe thế?
“Chú nhỏ…”
Ngẩng đầu, trong hơi thở giao hòa, tôi thấy rõ gương mặt nó.
Ngũ quan đã trưởng thành, má vẫn non, dung mạo tuấn tú, đôi mắt dài như hồ ly, lúc này đuôi mắt hơi nhướng, nhuộm sắc hồng đào.
Ng/ực nó phập phồng, giọng khàn vì đ/au: “Đau…”
Một luồng r/un r/ẩy từ chân tôi dâng lên.
Mặt tôi nóng bừng, vừa định đứng dậy thì bị nó giữ lại.
“Chú nhỏ, đã làm thì làm cho trót đi ạ.”
Không khí dần trở nên mờ ám.
Nó nhấn mạnh hai chữ “cho trót”, mang theo chút ấm ức và bất cần, ghé sát tai tôi:
“Con đã thế này rồi, chú nhỏ gội nốt cho con rồi hãy đi.”
7
Cũng được thôi.
Tôi kỳ cọ cho Thẩm Dật Bạch tới lui ba lượt, chỗ nào bất tiện thì đỡ tay nó lên mà chà.
Không biết nó có hài lòng với cách tôi làm không, hồi trước tôi từng đi tắm ở nhà tắm công cộng ngoài Đông Bắc, còn đặc biệt hỏi thầy thợ cho kỹ.
Da của Thẩm Dật Bạch bị tôi chà đến mức sáng bóng.
Nó có lẽ đang giữ trong lòng vài tâm sự lặng lẽ.
Sau khi đưa nó về giường, nó nằm sấp như cá ch*t, nhìn như đã vỡ vụn.
8
Chân của Thẩm Dật Bạch vẫn chưa lành thì sinh nhật của nó và Thẩm Chân đã tới.
Tiệc sinh nhật được tổ chức ở khách sạn năm sao lớn nhất thành phố, anh trai tôi mời đủ loại nhân vật tiếng tăm, dường như muốn chính thức để Thẩm Chân nhận tổ tông.
Có lẽ mấy ngày đó Thẩm Chân không gây chuyện, nên anh trai tôi gọi điện dặn tôi đưa cả Dật Bạch đi, còn gửi trước cho nó một món quà, một chiếc đồng hồ trị giá tám triệu.
Nửa tiếng trước khi xuất phát, Dật Bạch đã đeo đồng hồ lên tay.
Nó mặc bộ đồ đặt may vừa vặn, tóc chải gọn gàng, gương mặt hiếm khi lộ ra chút mong chờ.
Tôi nắm tay nó, trấn an.
Nhưng tại buổi tiệc, anh trai và chị dâu chỉ để Thẩm Chân đứng bên cạnh, còn giới thiệu hắn trước mặt mọi người với thân phận con trai duy nhất của nhà họ Thẩm.
Lưu ý, là “duy nhất”.
Điều này có nghĩa Dật Bạch bị anh trai tôi hoàn toàn gạt khỏi vị trí người thừa kế.
Anh tôi công khai tuyên bố tặng 10% cổ phần công ty cho Thẩm Chân, đồng thời bổ nhiệm hắn làm phó tổng mới.
Chiếc đồng hồ kia, so với cổ phần thì chẳng khác gì hạt cát, chỉ là món quà an ủi gửi trước cho Dật Bạch.
Những người có mặt đều là tinh anh, nhanh chóng đoán được tình thế.
Tiếng cười nói, lời chúc tụng đều dồn về phía Thẩm Chân.
Giờ đây hắn mặc toàn đồ cao cấp, dáng vẻ bệ/nh tật yếu ớt lúc mới được đón về đã phai nhạt, dường như được chị dâu tôi dạy cách giao tiếp, tuy còn chút ngượng ngập nhưng cũng trò chuyện khá tốt với đám thiếu gia tiểu thư.
Còn Dật Bạch thì đứng lặng lẽ ở góc tiệc, không ai đoái hoài, chỉ lặng lẽ uống hết ly champagne này đến ly khác.
Tôi bị vài người họ hàng xa giữ lại nói chuyện làm ăn, nhưng khóe mắt thấy nó tập tễnh rời khỏi đám đông, liền vội kết thúc câu chuyện, đi theo.
Khi tôi tìm thấy nó ở ban công, thì đã bị bốn, năm người lạ vây quanh.
“Không muốn uống cũng phải uống!”
“Anh Chân mời cậu uống là nể mặt cậu, cậu tưởng mình vẫn là thiếu gia Thẩm sao?”
Tên đàn ông tóc rẽ ngôi giữa khoanh tay, dùng ly rư/ợu kh/inh khỉnh gõ vào mặt Dật Bạch, rõ ràng muốn ép nó uống.
“Cha cậu nói cái gì cũng có thể cho anh Chân, chỉ mong hai người hòa thuận. Thẩm Dật Bạch, cậu chẳng lẽ không nể mặt anh Chân sao?”
Chương 22
Chương 14
Chương 13
Chương 9
Chương 11
Chương 17
Chương 12
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook