Gương mặt Thẩm Chiếu Xuyên bị t/át lệch sang một bên, biểu cảm đầy ngỡ ngàng, rõ ràng đang choáng váng. Nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt anh đã trở nên vô cùng nguy hiểm.
Tôi rùng mình trước cái nhìn đó: "Nhìn cái gì?"
"Tôi không có gia đình."
Tôi cần lời hồi đáp, đâu cần nghe mấy lời giải thích vô thưởng vô ph/ạt này.
"Có hay không mặc kệ anh!"
Tôi hết chịu nổi rồi.
Tôi mở cửa xe bước xuống, dứt khoát xóa sổ mọi liên lạc của Thẩm Chiếu Xuyên.
Về đến nhà, tôi đóng gói toàn bộ món quà đắt tiền anh tặng, chờ sáng mai gọi dịch vụ chuyển phát trả lại.
Làm xong mọi thứ, cơn say ập đến khiến tôi đ/au đầu nằm vật ra giường.
Nhưng đến nửa đêm mắt vẫn đỏ hoe, trằn trọc không sao ngủ được.
Thực ra tôi không giỏi uống rư/ợu, tối nay chỉ muốn mượn cớ say để làm chuyện gì đó với Thẩm Chiếu Xuyên.
Tôi móc từ túi ra gói vuông cộm lên, ném phịch xuống đầu giường.
Thôi được, phải thừa nhận mưu sự không thành nên tức đi/ên lên thôi.
Tôi thích anh thật đấy, nhưng sao anh dám đối xử với tôi như thế? Giá như anh nói thẳng không có tình cảm, tôi đã không bám theo anh lâu đến vậy.
Bình luận
Bình luận Facebook