Ngày thi cuối kỳ cuối cùng.
Vừa mới ngồi xuống bàn thi, tôi mới phát hiện thẻ sinh viên của Lục Dung Xuyên lại rơi vào tay tôi.
Giám thị sẽ kiểm tra thẻ, vẫn nên đưa cho cậu ta thì tốt hơn.
Tôi đi theo số phòng thi của Lục Dung Xuyên để tìm.
Nhưng từ xa tôi đã nhìn thấy cậu ta đang vỗ vai một bạn nam tóc xoăn đi cùng hành lang.
Trông có vẻ rất thân thiết.
Lục Dung Xuyên rõ ràng không thích gần gũi với người khác như vậy.
Người này cũng không phải bạn cùng phòng của cậu ta.
Chắc là bạn bè?
Tôi chú ý quan sát cậu bạn tóc xoăn kia.
...Đôi mắt vừa to vừa sáng, miệng nhỏ xinh, cười có hai lúm đồng tiền, trông thật đáng yêu.
Tôi không tự chủ được mà đưa tay lên sờ mặt mình.
Lời nói của mấy người bạn vẫn vang vọng bên tai.
"Ngây thơ dễ bị l/ừa", "Ng/ốc ngh/ếch, trong sáng."
Tôi từ từ nhíu mày lại.
Thẻ sinh viên trong tay suýt chút nữa bị tôi x é t/oạc.
Lục Dung Xuyên quả nhiên là một tên đàn ông t ồ i!
Chuyên đi l/ừa g ạt những cậu bạn ngây thơ!
Còn chưa chia tay mà đã nhìn người khác rồi.
Tôi ngh/iến răng ngh iến lợi nhìn hai người đó trò chuyện vui vẻ.
Lục Dung Xuyên còn giơ tay k/éo tai cậu bạn tóc xoăn.
Cậu bạn tóc xoăn cười c/ầu x/in, nói gì đó, được Lục Dung Xuyên gật đầu rồi mới hài lòng rời đi.
Lục Dung Xuyên quay người lại, vô tình nhìn thấy tôi đang đứng cách đó không xa.
Cậu ta nở nụ cười: "Bảo bảo, sao em lại đến đây? Nhớ anh à?"
Một giây trước còn đang tr/êu đ ùa người khác, giờ lại có thể cười với tôi như vậy.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, n/ém thẻ sinh viên vào người cậu ta:
"Giá mà phẩm hạnh của anh giống như gu thẩm mỹ của anh thì tốt biết mấy."
Nói xong, tôi không thèm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu ta, lập tức bỏ đi.
Bình luận
Bình luận Facebook