Tìm kiếm gần đây
Dịch: Hàn Thiên Long- nhóm dịch: HTP
Một ngày sau, lúc khối linh thạch thứ nhất thuyền hao hết, hồi Phong Hành Phàm. Ba đáp xuống núi. phút hoàng hôn, thể ráng chiều rơi xuống xa, mặt dần đen kịt.
Ở dưới núi rậm, truyền bốn rất ẩm.
“Đi cánh rậm chúng ta sẽ ngơi. Các thế nhạt miệng, Đỗ Thuần.
“Trời tối cánh nói chừng chút hung hay chúng ta dùng Phong Hành Phàm đi.” đề nghị.
"Cần ngơi ngơi, rậm mà thôi". Đỗ hừ Nàng cái bộ dạng sợ chết Thuần, thể nhoáng cái, tiên.
Sâu kh/inh miệt lóe nhưng chạy vội xuống dưới núi.
Bạch cau mày. Thấy hai thế, hắn đành cảnh giác hai xuống núi, nhảy rậm.
Ở thêm ẩm thậm chí lúc thể vài đầm các lại. tu sĩ Ngưng Khí, thể linh tục qua, dần chỗ sâu bên trước.
Thời trôi qua, chậm tối dần. trăng treo non nửa, gặp hung rất thuận lợi. Đỗ sau cùng, dường chút tĩnh nhảy dựng lòng thêm xem thường.
“Coi chừng!” bỗng miệng, dừng thần lộ an.
Đỗ lạnh, mỉa mai.
Nhưng đúng lúc đột bốn gió lớn tới, gió mang cả mùi tanh. Đỗ sắc, ngẩng lập tức giữa rậm xa, xuất ánh mắt.
Những màu đỏ thẫm, gần ngay khi nháy âm vỗ cánh truyền Từng to bằng lòng bàn nhưng hai đầu, đàn.
“Song Thủ Bức, vuốt bọn chúng độc, dung huyết phong hậu!”
“Tách mau. Tập núi bên rậm.” sắc, lập tức hô, hình nhoáng cái thay phương hướng, thoáng cái phát.
Hai Đỗ co rút phất tay Lập tức trước xuất lá chậm bùng tràn ánh màu xanh lam, màn bao phủ thân. tăng vội vã thay phương tách quay sửng sốt chút, cuối cùng, giờ phút dáng.
Bạch Thuần, từ lúc gió xuất sớm lui sau. Tính cách hắn thích ổn thỏa, thận đầu, đối với hiểm, hắn sự nhạy quá bình thường.
Giờ phút tiến đến kia, tiếng, chia làm phân người.
Ở khóe miệng lộ lạnh, nhanh chóng đem đoạn hương tay cất đi. Sở xuất do cây hương gây ngay cả việc lựa chọn dừng chỗ rậm, bởi vì gã chấp hành nhiệm giác được, cái hai này.
“Bất tu vi gì Ngưng Khí tầng ba. Thuần, oán Là nhạt tiếng, vỗ túi trữ vật, lấy gỗ màu đen chút. Mảnh gỗ bùng tỏa khói đen. Lập gã sau kia, nguyên đám rít nhọn, dường chút chán ghét cái khói lập tức tản ra.
Phùng rất nhẹ nhàng trước, dần mất.
Trong rất nhanh. Ở sau, gào thét theo. mặc tăng thế thủy chung kịp Thuần. Cũng lắm, triệt kéo khoảng cách, ánh kiếm lóe lật tức liền âm rồi rơi xuống.
Bạch tiếp tục chạy chậm đoạn, sau nén nhang dừng đưa sau lưng, mày nhăn lại.
“Những kỳ quặc a.” suy tư quay cũ, nhặt hắn dùng phi kiếm giết chết. Sau khi thận quan sát, hai bỗng ngời.
“Đây Song Thủ Bức, đây Tử Văn Bức. dù độc, nhưng nó tài liệu chủ yếu nhị Linh Dược Nhiên Huyết hương!”
“Ở tông môn, tài liệu cần mươi điểm cống hiến mới thể phần.” lập hỉ. nội dung Linh đệ ngũ thiên, thể nhận lắm.
Lòng hắn vội vàng sưu tập lắm tìm hơn mười con. Sau khi nhổ hết nanh, hắn chút tâm.
“Hình mấy rất yếu...” ha ha, bên thể xuất màn phòng hộ, bắt tìm tòi rừng. Rất nhanh đám Tử Văn hắn, gào thét đến.
Tay bấm niệm pháp quyết, phi kiếm nháy bạo tăng, lao đám kia. nó quá nhanh, chưa kịp rít kêu thê lương, thấu rơi xuống. dù mấy nhưng khi đ/âm màn phòng hộ bên thể bắn rất cao.
Bạch tiến hồi bộ, thực sự kỳ hiểm gì thêm yên tâm, ngẩng ngực, tiếp tục tìm kiếm.
Cứ vậy, hắn tục tìm kiếm, lượng ngày nhiều...
Hai canh giờ sau, khỏi rậm núi hẹn trước, khoanh ngồi xuống, khóe miệng khẽ yên lặng chờ đợi.
Lại canh giờ nữa, Đỗ chật vật Trong lòng vẫn sợ hãi quay thoáng rậm đen kịt, vội vã đi. Sau khi núi, Viêm, nhưng Thuần.
“Bạch chưa sao?” Nàng hỏi câu.
“Bạch đệ cầu phúc thôi. Đáng tiếc Song Thủ tối linh chúng ta nếu vào, sợ rằng bản toàn.” than nhẹ tiếng, lắc Vì ít, gã khoát ngơi, mà bày bộ dạng khẩn trương lắng, rậm chuyển mắt.
Đỗ mặc. dù chán ghét Thuần, nhưng chưa mức hi vọng chết, dù sao đồng môn với nhau. phút khoanh ngồi xuống, đưa rậm xa. Hồi sau, than nhẹ tiếng.
Thời trôi qua, rất nhanh sáng.
Đợi suốt đêm, Đỗ thủy chung vẫn xuất đáy lòng ít ít dự cảm.
“Đến giờ vẫn chưa sợ là... lành ít rồi.”
“Đều tại ta đưa chủ rậm đệ sẽ không... Ai!” đứng dậy. gã tơ m/áu, thần sắc lộ vẻ bi phẫn, rậm.
“Phùng huynh trách. Chúng ta nghĩ rằng đây Song Thủ Bức. lẽ vẫn chưa mà dù nếu thật ch*t chúng ta đồng môn, mang đem đi!” Đáy lòng Đỗ chút phức tạp, biết đó gì. Nhớ dạng Thuần, mặc dù vẫn chán gh/ét, nhưng hơn đó đành lòng, dù sao giữa hai cừu h/ận gì quá sâu.
“Đỗ muội nói phải, luận thế chúng ta thể buông sâu, ngưng trọng nhẹ gật đầu, định Đỗ tìm ki/ếm.
Nhưng đúng lúc bọn lập ngáp cái, lảo đảo thậm chí lúc duỗi lưng cái.
Đỗ to mắt, bên cạnh lộ vẻ thể tin nổi, ngơ ngác nhẹ nhõm dần tới.
Nhất dáng đối giấc rất tinh thần rất phấn chấn, mà hai bọn họ ngược lại chút mỏi mệt.
Không bao lâu, núi, sau khi hai liền vội vàng chào hỏi.
“Sớm huynh, Đỗ tỷ, cánh thật s/ợ, mạng nhỏ ta thiếu chút nữa hết rồi.” hoàn chính x/á/c ngơi Hắn đem tất cả hầu gi*t hoạch rất lớn, cuối bên động sung sướng giấc.
Sâu lóe hàn mang, nhưng vui sướng.
“Bạch đệ chuyện gì tốt Chúng ta lắng suốt đêm.”
Bạch ha ha, nhưng sâu tương lóe hàn mang.
Không sau, tiếp tục đi, cưỡi thuyền. Sau khi việc đề nghị ban dùng thuyền phi hành, ban ngày Đỗ phản đối suy nghĩ chút rồi nhẹ gật đầu.
Ba chậm xa, dọc Thiên Hà, nhanh phía hạ du.
Thời chậm qua, rất nhanh tháng.
Một tháng nhất mà non nửa đời qua. Hắn tòa rồi tòa lớn, rồi rậm, phía hoang tàn vắng man hoang.
Một lần, lúc bọn họ đột r/un h/oảng s/ợ phát sơn mạch phía xa, rõ ràng số lá, chậm bước bước một. Mỗi bước rơi xuống, chấn động.
Người thế khiến hơi.
Còn đêm, bọn thuyền phi hành, đột phía sấm chớp n/ổ vang. con... lớn chừng Vân Sơn gào thét qua, số tia lại, cực kỳ người.
Mà làm sâu nhất, ngày, bọn Thiên Hà
Ở bên cạnh hung thú ngắn nhỏ, nhưng ngọn sơn, cá sấu màu vàng lớn chừng vạn trượng từ bên Thiên Hà lao ngụm thôn phệ hung thú này. Ánh nó lạnh băng, thoáng màn làm h/oảng s/ợ phía xa.
Chỉ khiến ù ù, miệng tràn m/áu tươi. Đầu đ/au muốn mất mấy ngày, mới miễn cưỡng khôi phục.
“Thật Bên thật s/ợ!” r/un r/ẩy, tiếp thầm rất lâu.
Chương 12
Chương 6
Chương 15
Chương 7
Chương 16
Chương 7
Chương 17
Chương 6
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook