Nhưng đêm đó, người say lại chính tôi.
S/ay rư/ợu hội tốt để vụng tr/ộm ý đồ.
Khi buổi kết bộ choáng váng ngồi xổm đất quyết chịu dậy.
Lục Văn uống nhiều bội.
Thế nhưng tỉnh thậm chí còn giúp cô dâu chú rể tiễn khách.
Cuối cúi người tôi.
Vỗ nhẹ tôi, hỏi "Còn nhận người không?"
Tôi đầu tựa đầu gối, mơ màng hắn.
Lục Văn lại lấy tôi: dậy được không?"
Tôi bất động.
Đã say phải cho cùng.
Quả nhiên, Văn nói nhiều, trực tiếp kéo lôi dậy.
Dù mềm nhũn xuống, dễ dàng bổng lên.
Vừa liền gối muốn xuống.
Lục Văn kịp thời đỡ lấy tôi, cõng lên lưng.
Như ý nguyện, được áp lưng Văn.
Tựa hõm hắn, đối diện với ánh Diệu xa.
Hắn ta giơ ngón giữa về phía tôi, ngoảnh đi nữa.
Khách sạn xa, Văn cõng về phòng.
Một lần say xỉn chính đáng, sau trận say lại khiến Văn tin tưởng.
Cơ hội hiếm này.
Tôi phải tận dụng làm thêm vài việc.
Nên khi Văn đặt lên chiếc giường lớn trong khách gi/ật kéo mất thăng bằng nhào xuống giường.
Rư/ợu cồn cũng ảnh hưởng Văn.
Hắn nói nhiều thường ngày.
Cánh chống hai bên người tôi, cúi đầu hỏi: "Đây bản lĩnh em?"
Tôi hiểu, hai ôm ch/ặt lấy hắn.
"Em uống bao nhiêu mà trở thành cái dạng này?"
Anh xuống ngón véo tôi.
Tôi trả lời, cả chân giữ lại giường.
"Tống Đồng." chằm chằm xuống, khẽ tên tôi.
Hắn tên rồi im bặt.
Chỉ lặng lẽ bằng đôi sắc lạnh.
Ánh tập trung và sắc bén khiến dám đối diện.
Chiếc giường hình trái trong khách mặc váy trắng, Văn khoác đen.
Mùi rư/ợu và hương nước hoa đan xen trong gian.
Bầu khí trở mơ hồ.
Thế đưa hai ôm lấy gáy Văn, hành động liều lĩnh đời.
Nhắm hướng về phía đôi môi trong bóng tối.
Trái đ/ập thình thịch.
Khoảng thu hẹp dần, cảm nhận được hơi Văn.
Nhưng ngay giây phút nhau, đầu né tránh.
"Đừng say rồi sinh sự." nói.
Như gáo nước lạnh dội thẳng, mọi hành động tôi.
Trái đang lo/ạn bỗng chìm nghỉm trong giá.
Bình luận
Bình luận Facebook