Khi tôi đẩy cửa bước vào phòng ăn, bố đang ngồi trò chuyện rất niềm nở với Phó lão gia ở ghế chủ vị.
Bên cạnh ông là Tống Thời Tinh, mặc một chiếc sườn xám đỏ, ngồi ngay ngắn đầy vẻ đoan trang.
Thấy tôi vào, mẹ lập tức tươi cười bước đến, thân mật kéo tay tôi, ấn tôi ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh bà.
Đó cũng chính là chỗ ngồi xa ghế chủ vị nhất.
Tôi thản nhiên ngồi xuống, ánh mắt lại vô thức liếc sang phía đối diện bên cạnh Phó lão gia.
Trong lòng muốn xem thử người con ngoài giá thú nhà họ Phó – kẻ được đồn là th/ủ đo/ạn cay nghiệt, làm việc chẳng theo lẽ thường có thực sự mang gương mặt hung á/c hay không.
Nhưng chỉ một giây sau, cảnh tượng đ/ập vào mắt khiến tôi sững lại, hơi thở cũng ngưng một nhịp.
Người đó mặc áo sơ mi lụa màu trắng ngà, trong mắt ánh lên vẻ ôn nhu tựa xuân sơn.
Ánh đèn pha lê rọi xuống, khắc họa rõ ràng từng đường nét gương mặt hoàn hảo.
Không ngờ lại chính là… người đàn ông tối qua!
Đôi mắt đào hoa của anh ta chăm chú dừng trên mặt tôi, mặc kệ xung quanh, cứ nhìn thẳng thật lâu.
Ngay cả vẻ mặt Tống Thời Tinh cũng bắt đầu căng cứng.
Mãi đến khi giọng nói êm tai của anh ta vang lên, xen chút bông đùa:
“Nhị tiểu thư nhà họ Tống, trùng hợp quá nhỉ.”
Ánh mắt Tống Thời Tinh khẽ lạnh.
Còn Tống Thời An thì căng thẳng hẳn lên.
Anh ta nhìn tôi rồi lại nhìn Phó Dụ Châu:
“Em… em với anh ấy quen nhau à?”
Phó Dụ Châu cầm ly rư/ợu, khóe môi nhếch lên nụ cười mang chút hứng thú.
Tôi cúi mắt xuống, lễ phép đáp:
“Tối qua ở quán bar, tôi tình cờ gặp Phó thiếu gia một lần.”
Tống Thời Tinh tròn mắt, vẻ đầy hiếu kỳ:
“Chị, thì ra tối qua chị ở cùng anh Dụ Châu cả buổi à?”
Tim tôi khẽ run, vội vàng phủ nhận.
Tống Thời Tinh như thở phào, che miệng cười khúc khích:
“Thế sao trên xươ/ng quai xanh của chị lại có vết đỏ thế kia? Không lẽ uống say quá…?”
Cô ta dừng lại, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tôi:
“Đúng là sống ở nước ngoài, tư tưởng cũng thoáng hơn hẳn.”
Tôi cắn môi, vành mắt lập tức đỏ lên:
“Em nói vậy là có ý gì? Chỉ một vết muỗi đ/ốt mà em cũng nghĩ thành chuyện khác sao?
Tối qua chị có uống rư/ợu, nhưng chị uống bao nhiêu cũng chưa bao giờ mất kiểm soát.”
Tống Thời Tinh định cãi lại, nhưng bố đã trừng mắt ra hiệu cô ta im miệng.
Đồ ng/u!
Hôm nay Phó lão gia ở đây, nếu để mất mặt thì cả nhà họ Tống đều chịu liên lụy.
Nói tôi không đứng đắn, thì thân là em gái, cô ta được lợi ích gì chứ.
Phó lão gia nhìn cảnh ấy, chỉ mỉm cười:
“Nhị tiểu thư nhà họ Tống uống rư/ợu quả thực rất giỏi, một cân Mao Đài mà mặt không hề đổi sắc.”
Lời này vừa dứt, cả bàn đều bất ngờ nhìn sang ông cụ, rõ ràng không nghĩ ông lại đứng về phía tôi.
Chỉ có Phó Dụ Châu là vẫn nhìn tôi đầy hứng thú.
Ánh mắt anh ta như muốn nói: “Chuyện tối qua, thế còn chưa tính là mất kiểm soát sao?”
Tôi tránh ánh nhìn ấy, cúi đầu nhấp một ngụm rư/ợu.
Bố lập tức đón lời, giọng có phần lấy lòng:
“Ông Phó còn từng uống rư/ợu với con bé Vy Vy nhà tôi nữa mà?”
Phó lão gia khẽ gật, giọng có ẩn ý tán thưởng:
“Hồi đó tôi tài trợ một cuộc thi khởi nghiệp, đề án của Tống nhị tiểu thư đạt giải vàng.
Trong tiệc trao giải, tôi đã mời cô ấy uống Mao Đài của tôi.”
Đây cũng chính là lý do tôi chấp nhận trở về nước để kết hôn sắp đặt.
Sau sự phản bội của Chu Hạc Niên, tôi chẳng còn hy vọng gì với hôn nhân nữa.
Chỉ cần bước vào nhà họ Phó, tôi chắc chắn sẽ giành được sự tin tưởng của ông cụ,
và có một chỗ đứng trong bản đồ thương nghiệp nhà họ Phó.
Khi câu chuyện chuẩn bị xoay sang thành tích học tập của tôi,
Tống Thời Tinh đã không nhịn được, lén ra hiệu cho Tống Thời An.
Anh ta liền vỗ vai Phó Dụ Châu:
“Tối qua anh đi đâu chơi thế? Sao không gọi tôi?”
“Gọi cậu?”
Phó Dụ Châu liếc tôi một cái, giọng lấp lửng đầy m/ập mờ:
“E là… không tiện lắm.”
Tim tôi thót lên một cái.
Đúng là đồ khốn! Rõ ràng cố tình chọc ghẹo.
Một bên thì nói chuyện hôn sự với Tống Thời Tinh, một bên lại dây dưa với tôi.
Nhưng tôi tuyệt đối không muốn có thêm rắc rối gì với anh ta nữa.
Nếu để Phó lão gia hiểu lầm rằng tôi tranh chồng với em gái,
thì mọi thiện cảm và sự tín nhiệm tôi vất vả gây dựng sẽ tan thành mây khói,
kế hoạch của tôi cũng coi như hỏng bét.
Nghĩ đến đây, tôi dứt khoát đứng dậy, nâng ly rư/ợu:
“Phó thiếu gia, cảm ơn anh tối qua đã giúp tôi thoát khỏi rắc rối.
Ly này, tôi kính anh.”
Bình luận
Bình luận Facebook