Hư Vô

Chương 7

10/05/2024 16:23

7.

Nếu như có một số việc muốn làm thì phải nhanh chóng thực hiện không thể để chậm trễ dù chỉ một khác, chậm trễ sẽ dẫn đến sự thay đổi, binh chiến thần tốc.

Đêm đó, cô của ta hạ cấm lệnh không cho thái giám hay cung nữ nào được phép tự do đi lại trong Lục cung.

Bồi Nhu lãnh đạo Bóng Mạng Nhện của Bồi gia, nhanh chóng kh/ống ch/ế được các trọng thần của triều đình.

Ta cưỡi ngựa tới đại doanh phía Tây để điểm binh, hai năm qua mặc dù ta không tới biên quan nhưng không có nghĩa là hai năm đó ta nhàn rỗi.

Bồi Lâm Uyên bày mưu tính kế, giúp ta len lén điều động những tướng sĩ trung thành tại biên quan tới đại doanh.

Từ đại doanh phía Tây có một ngọn lửa đang bùng ch/áy, ta một tiếng hạ lệnh, hai vạn binh sĩ tinh nhuệ đã sẵn sàng trong tư thế chờ xuất phát.

Bọn họ mặc binh giáp, ánh mắt sáng rực nhìn ta.

Ta trầm giọng nói: “Hai năm trước tại biên quan, rất nhiều huynh đệ của chúng ta đã ch*t, có người hỏi ta, tướng quân, ai sẽ cho chúng ta một câu trả lời. Hôm nay! Ta sẽ cho mọi người biết! Tận trung với quốc gia không sai! Vì dân mà hy sinh cũng không sai! Câu trả lời này không ai có thể cho chúng ta, mà phải là do chúng ta tự mình nắm lấy!”

“Các tướng sĩ, trưởng công chúa ý đồ mưu phản, mọi người có nguyện theo ta tới Thanh Quân Trắc!”

“Nguyện ý! Nguyện ý! Nguyện ý!”

Các tướng sĩ tựa như núi gào biển gầm.

Ta dẫn đầu ba vạn tướng sĩ, trong bóng tối của buổi đêm tiến tới tập kích kinh thành.

Khi ta gi*t vào tới trong Hoàng Cung, giáp trụ của ta đã dính đầy m/áu tươi.

Ta đứng trước Vĩnh Hòa điện, quay đầu nhìn lại, thì ra bất tri bất giác bản thân đã đi một quãng đường dài như vậy.

Ta đẩy cửa bước vào, đèn đuốc bên trong Vĩnh Hòa điện trở nên bừng sáng.

Cô của ta một thân phục sức của Quý phi, bà ngồi bên cạnh Hoàng Thượng nhẹ nhàng nói: “Hoàng Thượng, trưởng công chúa mưu phản nhưng có Vương gia ta ở đây, nhất định có thể khiến cho Hoàng Thượng cao chẩm vô ưu.”

Hoàng Thượng tựa vào chiếc gối mềm mại, trên cổ là một chiếc kim bạc đang lặng lẽ cắm trên đó, nước bọt không ngừng trào ra khỏi miệng.

“Thái Bình, con tới rồi.” Khi cô của ta nhìn thấy ta, cơ thể vẫn luôn căng cứng của bà đã trở nên được thả lỏng hơn đôi chút.

Bà nói với tâm phúc đang ở bên cạnh mình: “Đi tới lối đi bí mật đưa Lục hoàng tử tới đây.”

Nhưng chúng ta không đợi Lục hoàng tử tới mà ngược lại là đang đợi Bồi Lâm Uyên tới.

Hắn dẫn các vị trọng thần trong triều tới đứng trong Vĩnh Hòa điện.

Ta nhìn tới vị Thái tử đang ở trước mặt mà lòng không khỏi thắt lại.

“Mẫu phi! Biểu tỷ!” Dáng vẻ Lục hoàng tử buồn ngủ với đôi mắt lim dim chạy tới, tò mò hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại có nhiều người vậy?”

Mặc dù mới có năm tuổi nhưng trong hoàn cảnh này mà nó đã có thể điềm tĩnh như vậy rồi.

Cô của ta nắm ch/ặt tay biểu đệ, bà nhìn chằm chằm Bồi Lâm Uyên và hỏi: “Bồi khanh, ngươi có ý gì?”

“Hồi bẩm nương nương, thân thể Hoàng Thượng không được khỏe, đã hạ chỉ chuyền hoàng vị cho Thái tử điện hạ.” Bồi Lâm Uyên không nhan không chậm lấy thánh chỉ ra, vẻ mặt bình tĩnh bình thường, “Nương nương có muốn xem qua không?"

Biểu cảm trên gương mặt cô của ta chợt thay đổi, bà vô thức bảo vệ biểu đệ và đến đứng bên cạnh ta.

Ta ấn nhẹ vào lưỡi d/ao, thị vệ trong đại điện nhanh chóng thay đổi vị trí, bao vây lấy Bồi Lâm Uyên.

Ta ngàn tính vạn tính thế nhưng không ngờ rằng ngayv từ đầu, người mà Bồi Lâm Uyên muốn đưa lên thượng vị lại chính là Thái tử Tiêu Sùng.

Cũng phải, ta cảm thấy đó là đương nhiên, gi*t đi Hoàng Đế, nên để biểu đệ của ta đăng cơ.

Ta lại càng cảm thấy đó là đương nhiên, giữa Bồi Lâm Uyên và ta đã có tình cảm, hắn sẽ ủng hộ cho biểu đệ của ta.

Trước khi ta nghĩ tới muốn mưu phản, cha ta hỏi ta:

“Thái Bình, cha hỏi con, mục đích ban đầu của con khi làm ra những việc này là gì? Nếu như là vì lê dân bách tính, vì tướng sĩ biên quan, cha ủng hộ con. Nếu như là vì Bồi Lâm Uyên, cha sẽ không xuất binh.”

Ta đáp: “Cha, con chỉ muốn sau này khi chúng ta lại phải ra trận, các tướng sĩ sẽ không cạn lương thực. Về phần Bồi Lâm Uyên, con bằng lòng vì hắn, đổi một Hoàng Đế, hắn và con cũng có thể có tương lai. Tình cảm và giang sơn xã tắc, con đều có thể gánh vác!”

Cha ta vỗ vai ta và nói: “Thái Bình, con phải đề phòng với Bồi Lâm Uyên, con không thể nhìn thấu được tâm tư của hắn.”

Gừng càng già càng cay, cuối cùng thì cha ta đã nói đúng.

Danh sách chương

5 chương
10/05/2024 16:22
0
10/05/2024 16:22
0
10/05/2024 16:23
0
09/05/2024 18:08
0
09/05/2024 18:08
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận