Là Đỗ Quý Xuyên, con trai ngớ ngẩn nhà địa chủ.
Bây giờ anh ta đã định cư ở thị trấn Sơn Q/uỷ, hình như bây giờ anh ta rất nổi tiếng, mỗi lần gặp tôi, anh ta đều sẽ khoe khoang một chút.
"Cô có biết bây giờ tôi nổi tiếng thế nào không?"
Lúc đầu tôi còn không biết, nhưng sau khi uống say, anh ta đã nói hết ra cho tôi biết.
Sau khi Đỗ Trạch Thần, người nổi tiếng khắp thị trấn Sơn Q/uỷ này quỳ xuống trước người anh trai bất tài chỉ biết ăn chơi của mình, Đỗ Quý Xuyên đã trở thành trung tâm của mọi chủ đề.
Đỗ Quý Xuyên khoe với tôi lần thứ mười: "Cậu ta quỳ xuống trước mặt tôi thừa nhận tôi giỏi hơn cậu ta, c/on m/ẹ nó, sung sướng quá đi mất!"
"Lẽ ra tôi nên ghi âm lại rồi phát đi phát lại, còn phải lưu giữ làm đồ gia truyền nữa mới đúng!"
Mặc dù Đỗ Quý Xuyên là một lệ q/uỷ với chấp niệm ăn sâu đến tận xươ/ng tủy, mà nguyên nhân lại ở trên người đệ đệ Đỗ Trạch Thần.
Bây giờ chấp niệm đã được hóa giải, trái lại bây giờ anh ta có thể chung sống hòa thuận với tôi.
Tôi cười: "Anh có con cháu à, lại còn bảo là đồ gia truyền."
"... Cũng đúng."
Tôi tiến lại gần anh ta một chút, ám chỉ: "Chỗ tôi có sẵn này, anh có muốn không…"
"...Suy xét thử xem không?"
Còn chưa kịp nói chúc mừng Đỗ Quý Xuyên được làm ba, thì có một bàn tay từ sau cổ vươn ra kéo tôi vào lòng.
Đó là một hơi thở lạnh lẽo như sương mai, như sương m/ù.
Giọng điệu cũng lạnh lùng: "Huynh trưởng, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói."
Đỗ Quý Xuyên lập tức r/un r/ẩy, anh ta gần như tỉnh rư/ợu, nhìn người vừa tới rồi lại nhìn tôi.
"Vợ chồng cãi nhau, đừng để ý đến chó, cáo từ! Gâu!"
Vừa nói xong, lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Đỗ Trạch Thần cũng đang định rời đi sau khi xử lý tên ca ca ngớ ngẩn của mình.
Tôi lặp lại chiêu cũ, giả vờ đ/au bụng, trong lúc anh ta bối rối, tôi nhanh chóng quấn sợi dây đỏ quanh người anh ấy.
Sợi dây đỏ này tôi nhặt được trên chiếc giường lộn xộn ngày hôm đó.
Sau đó, thỉnh thoảng bác gái lại đến trò chuyện với tôi.
Bà ấy nói với tôi rằng Đỗ Trạch Thần, người đã mất đi một nửa âm h/ồn, đã sử dụng sợi dây đỏ này để khâu vào chỗ trống trong linh h/ồn. Bây giờ âm h/ồn đã trở lại vị trí ban đầu, đương nhiên sợi dây đó sẽ rơi ra.
Vì vậy, tôi đã sớm biết rằng người đêm hôm đó chính là anh ấy.
Bình luận
Bình luận Facebook