Alpha co quắp trong đó, xung quanh toàn quần áo cũ của cậu ngốc. Alpha vùi mình trong đống đồ ấy, ôm khư khư chiếc áo khoác cậu ngốc từng mặc.
“Ngài ơi?” Cậu ngốc chậm chạp nhận ra, mùi kẹo bông như bong bóng cầu vồng tỏa ra ngào ngạt.
Alpha cảm nhận được tủ mở, ngẩng lên với vẻ đe doạ lộ rõ. Nhưng khi nhận ra người đến, khuôn mặt lạnh lùng bỗng trở nên bẽ bàng thảm thiết.
Alpha chớp mắt, giọt lệ lăn dài.
“Hức... Vợ…” Alpha nức nở đưa tay về phía cậu ngốc.
Mặt cậu ngốc đỏ bừng.
“Không, không phải…” Cậu ngốc vội vàng lắc tay, định giải thích.
Lời chưa dứt đã thấy Alpha rơi nước mắt lã chã.
Alpha níu tay áo cậu ngốc: “Vợ... Vợ đừng bỏ anh…”
Alpha nắm ch/ặt tay cậu ngốc, giọng nghẹn ngào lảm nhảm: “Vợ lạnh nhạt, không... Không làm bánh hoa quế cho anh... Không gọi chồng... Không hôn…”
“Hức hức... Vợ không thương anh…”
Cậu ngốc thở dài: “Nhưng chúng ta chưa kết hôn, thoả thuận…”
“Chúng ta kết hôn đi.” Alpha lục tìm trong tủ lôi ra đống giấy tờ như đứa trẻ mong được khen: “Phải, phải sống trọn đời với vợ.”
Nhìn Alpha nghiêm túc cầm giấy tờ với ánh mắt thiết tha, lòng cậu ngốc dậy sóng.
Phải nói sao nhỉ, cậu ngốc thấy vui lắm.
Là kết hôn đó!
Chính là kiểu chung sống cả đời!
“Kết hôn... Với em ư?” Cậu ngốc chớp mắt, ngờ nghệch lặp lại.
“Phải lấy vợ…”
“Cưới hỏi, làm đám cưới thật to, đặt hoa siêu đẹp…” Alpha lải nhải không ngừng.
“Được rồi.” Cậu ngốc nắm tay Alpha, “Đủ... Đủ rồi.”
Cậu ngốc dễ dỗ lắm.
Cậu ngốc cúi đầu, nhẹ hôn lên trán Alpha, thì thầm: “Vậy... Chào chồng nhé.”
Miếng dán ức chế sau gáy cậu ngốc được tháo ra, cậu ngốc mơ màng được Alpha ôm lên.
...
Gần cuối kỳ mẫn cảm, tổng tài vẫn dính vợ như sam, ở nhà đòi áp sát vợ, đi làm cũng bắt vợ đi theo.
Trên đường tới công ty.
“Trước đây vợ không thèm để ý anh, hức…” Tổng tài thích đào lại chuyện cũ.
“Em có mà.” Bàn tay mềm mại của cậu ngốc vỗ vỗ đầu chú cún lớn.
Alpha trong kỳ mẫn cảm sao lắm lời thế.
“Hức, vợ ơi, muốn hôn.” Alpha áp sát, cố nhét cơ thể một mét tám vào lòng cậu ngốc.
"Hôn nào." Cậu ngốc đành chịu, cố nén cảm xúc.
"Vợ ơi~ Còn, còn muốn cùng sinh con nữa."
"Im miệng!" Cậu ngốc vội đưa tay bịt miệng tổng tài lại, lo lắng liếc nhìn trợ lý đang lái xe phía trước, sắc đỏ từ tai lan đến tận cổ.
"Anh còn nói vậy nữa! Thì, thì sẽ mất vợ đó!" Cậu ngốc gầm gừ đáng yêu.
Bình luận
Bình luận Facebook