Tìm kiếm gần đây
3.
Ban đầu, tôi không biết anh ấy sẽ làm gì để đòi lại sự trong sạch cho tôi.
Cho đến khi anh ấy ôm hũ tro cốt của tôi trong vòng tay đi tới trước một ngôi nhà cổ rộng lớn.
Nhìn sân đình quen thuộc trước mặt, theo bản năng tôi muốn rời đi, nhưng vừa mới bay ra xa được ba mét, tôi liền bị một lực vô hình kéo về phía người đàn ông.
Người đàn ông mở cửa sân một cách thản nhiên và bước vào trong như thể đang đặt chân lên một vùng đất không người.
Tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy anh ấy lấy từ trong người ra chìa khóa nhà tôi.
Nhưng ngay sau đó, tôi đã hiểu vì sao anh ta có nó.
Anh ta đã b/ắt c/óc và giam giữ mọi người ở đây.
Bao gồm bố mẹ, em gái, và bạn trai cũ của tôi.
Trong tầng hầm, người đàn ông vừa bật đèn lên, những người còn lại gi/ật mình quay ra.
Ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn.
Người đàn ông bước tới, gỡ băng dính ra khỏi miệng từng người rồi đặt tro cốt của tôi lên chiếc ghế ở vị trí chính diện.
"Nào, mau quỳ lạy và thú nhận mọi lỗi lầm với Diệp Kiều đi!"
Anh ta khoanh tay ra lệnh, ra vẻ bất cần như một sĩ quan cấp cao.
Diệp Viện là người đầu tiên đi tới quỳ xuống trước di hài của tôi dập đầu: "Chị ơi, xin chị, em thực sự xin lỗi, em không nên tung tin đồn thất thiệt để chị bị b/ắt n/ạt. Chị tha thứ cho em được không?"
Tôi đứng sang một bên, ngán ngẩm chiêm ngưỡng sự vô liêm sỉ của cô ta khi c/ầu x/in một cái hũ tha lỗi cho mình. Sao không quỳ xuống van xin tôi lúc tôi còn sống ấy?!
Tôi cay đắng nghĩ.
Bạn trai cũ Thẩm Tinh của tôi cũng quỳ xuống và nói: "Kiều Kiều, anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ em dan díu với người khác, tất cả là tại con khốn này gạt anh!"
Hắn đột nhiên chỉ tay vào Diệp Viện và bắt đầu ch/ửi rủa.
Đương nhiên, Diệp Viện sẽ không ngoan ngoãn đứng nghe người ta m/ắng, cô ta mỉa mai đáp: "Anh xem anh đi, sau lưng chị tôi đã cùng tôi làm những chuyện gì? Còn dám nói tôi lừa gạt anh! Đừng quên, chính anh mới là người vu oan cho chị ta tội đạo văn!"
"Đó là vì tôi bị cô chọc gi/ận..."
“Đồ hèn hạ!”
Người đàn ông bực bội, dùng chân đ/á hắn văng ra xa.
Tuy bị m/ắng, nhưng Thẩm Tinh còn lâu mới dám cãi lại.
Người đàn ông chỉ vào cặp vợ chồng trung niên: "Đến lượt hai người."
Người phụ nữ trung niên lắc đầu: "Tôi chẳng có gì để nói."
"Bà gan đấy!" Anh nhướng mày giễu cợt, lại chỉ vào người đàn ông trung niên, hỏi: "Còn ông thì sao?"
Bố tôi chỉ im lặng cúi đầu và siết ch/ặt nắm tay.
Tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của ông ta, mà thật ra tôi cũng không muốn thấy.
“Tôi vẫn luôn tò mò, Diệp Kiều có phải là con ruột của hai người các ngươi không?” Người đàn ông hỏi bằng giọng châm chọc..
Tôi nhìn anh ta đầy hoài nghi.
Anh ấy vẫn nhướng mày, nhếch mép cười châm chọc, nhưng quả thật anh ấy đã thay tôi nói ra thắc mắc của tôi từ trước đến giờ.
Tôi có phải con ruột của hai người này không?
Nếu là con ruột, tại sao họ lại nhẫn tâm mặc tôi bị h.ành h.ạ đến chế.t, để tôi bị cộng đồng mạng b.ắt n.ạt rồi bỏ mặc trong nh.à x.á/c lạnh lẽo không một lời hỏi thăm.
Họ gh.ét tôi đến vậy sao?
Khuôn mặt của mẹ tôi bỗng biến sắc ngay lập tức.
Bố tôi vẫn cúi đầu, nhưng giọng run run không kiểm soát được.
"Tôi đã từng ước Kiều Kiều có thể là..."
“Im đi!” Bố tôi chưa kịp nói hết câu thì mẹ tôi đã hét lên.
Bà ngẩng đầu lên trong khi hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, đay nghiến:
"Thằng kh.ốn n.ạn, lần đầu tiên nhìn thấy mày, tao đã biết mày cũng giống như người bố s.át nh.ân của mày, nhất định tương lai mày sẽ ngồi tù!"
Người đàn ông gật đầu: "Bà nói không sai, nhưng bố tôi chỉ giế.t một người, còn hôm nay tôi muốn làm một vụ lớn hơn, gi.ết sạch!"
“Anh đ.iên rồi!” Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.
Diệp Viện cùng Thẩm Tinh so với tôi có vẻ còn kinh ngạc hơn.
Sau khi qua cơn sốc, họ đi/ên cuồ/ng c/ầu x/in tôi thương xót, nước mắt, nước mũi chảy dài trước đống tro tàn của tôi và thú nhận hết những lỗi lầm của mình, hy vọng anh ta sẽ tha thứ cho họ.
“Muộn rồi.” Người đàn ông lấy điện thoại di động ra, chỉnh sửa và đăng video giám sát lên.
Sau khi đăng video này, anh ấy đã ném chiếc điện thoại đi.
"Diệp Viện, tám năm trước, cô s/ay rư/ợu trèo lên giường của tôi, rồi vu khống tôi cưỡ.ng h.iế.p cô. Cô có biết mỗi ngày ở trong tù, tôi đều muốn giế.t cô không?"
Nói xong, anh ta chỉ vào ba người còn lại nói: "Các người không phải vẫn luôn coi cô ta như bảo bối sao? Cô ta nói cái gì cũng tin, nếu đã như vậy, không bằng cùng cô ta chế.t đi!"
Vừa nói, anh vừa bước ra ngoài cửa, đổ hai thùng dầu đã chuẩn bị sẵn dưới tầng hầm.
“Thạch Nham, đừng làm bậy!” Tôi rốt cuộc nhớ ra anh ấy là ai!
Anh ấy tên là Thạch Nham, tám năm trước, khi mới 18 tuổi, anh ấy đã bị k.ết á.n 8 năm t.ù vì tội cưỡ.ng hiế.p Diệp Viện.
Nhưng mọi chuyện cũng là do Diệp Viện nói dối.
Tôi có thể hiểu anh ấy h/ận Diệp Viện, nhưng anh không thể làm chuyện ng/u xuẩn thế này, tương lai của anh ấy vẫn còn ở phía trước.
Anh không thể đ/á/nh mất phần còn lại của cuộc đời mình vào con q.uỷ này!
"Thạch Nham, dừng tay!"
Tôi hét lên trong tuyệt vọng: "Không đáng chút nào, với con q/uỷ này, thật sự không đáng đâu, hãy dừng lại nhanh lên."
Nhưng dù tôi có hét tới khản giọng, Thạch Nham cũng không thể nghe thấy.
Lúc anh ấy lấy bật lửa ra, tôi thấy mẹ tôi bò đến trước di hài của tôi, khóc nức nở: "Kiều Kiều, mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, làm ơn hãy ngăn thằng mất trí này lại!"
Lời nói của bà khiến tôi sững người trong giây lát, nhưng cũng không có gì thay đổi.
Thạch Nham đ/ốt bật lửa.
Trong ánh lửa rực rỡ, tôi thấy anh bất ngờ đẩy người phụ nữ ra, rồi ôm ch/ặt hũ h/ài c/ốt của tôi vào lòng.
"Diệp Kiều, tôi ở đây là vì em."
"Tôi không còn muốn sống nữa."
“Cuộc sống từ lâu đối với tôi thật mệt mỏi."
"Một mạ.ng đổi bằng bốn mạng, em thật đáng giá!"
Đáng giá cái con khỉ, đồ ngốc!
Đây không phải là cách để giải quyết mọi chuyện.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự muốn ch/ửi thề.
Thạch Nham, anh thật ng/u ngốc!
Anh đang làm cái quái gì thế này!
Trong cuộc đời của tôi, anh thậm chí không phải là một người qua đường, anh có hiểu không?
Anh thật ng/u ngốc!
Cơ thể vô hình của tôi liều mạng ôm lấy Thạch Nham, người đang bị ngọn lửa dữ dội xung quanh vây lấy, nhưng dù tôi có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Trước khi chế.t, anh ấy đã trả lại tất cả sự trong sạch cho tôi.
Nhưng tôi thậm chí không thể ôm anh ta lấy một cái.
Ngay thời khắc này, tôi h/ận bản thân mình tận xươ/ng tuỷ..
Bùm!
Một tiếng n.ổ lớn phát ra, linh h/ồn tôi bị cuốn trôi bởi một một ng/uồn năng lượng mạnh mẽ.
Mở mắt ra một lần nữa, Tôi thấy mình đang ở trong lòng một người con trai với cơ thể nóng bỏng bằng xường bằng thịt
Trước mặt là khuôn mặt của một chàng trai trẻ
Chàng trai có mái tóc dài màu vàng óng, trên tai trái là một hàng khuyên đinh tán đầy cá tính, góp phần tạo cho anh một vẻ ngoài hoàn hảo.
Nhưng tôi vẫn có thể nhận ra người này qua hàng lông mày và đôi mắt sắc lạnh.
“Thạch Nham!”
Tôi khó tin nhìn anh.
(Còn tiếp...)
Chương 21
Chương 14
Chương 28
Chương 19
Chương 37
Chương 16
Chương 43
Chương 14
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook