May mà chị dâu không bị thương gì nghiêm trọng.
Tôi đưa chị dâu về nhà, đỡ chị nằm xuống giường.
Chị dâu mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bụng mình.
“Chị dâu, chị đang nhìn gì vậy? Mau nằm nghỉ đi, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều mà…” tôi nhẹ giọng nói.
Nhưng chị dâu lại ra hiệu "suỵt", “Em nghe xem, có phải con chị đang khóc không…”
Tôi sững người.
Giây tiếp theo, tôi thực sự nghe thấy tiếng khóc the thé.
Tiếng khóc đó… dường như phát ra từ trong bụng chị dâu.
Khóe miệng chị dâu nở nụ cười rộng, chị vuốt ve bụng mình: “Con chị chưa đi, nó quay lại trong bụng chị rồi…”
Một luồng khí lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng tôi.
Nhưng khi tôi dỏng tai lên nghe lại, tiếng khóc đã biến mất.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng động.
Anh tôi và mẹ tôi đã về.
Vừa thấy họ, tim tôi chùng xuống.
Đứa trẻ… thật sự không c/ứu được rồi.
Trong lòng tôi tràn đầy tuyệt vọng vì cái ch*t của đứa bé.
Anh tôi nhún vai: “Sao vai lại đột nhiên đ/au quá vậy… Vợ à, mau xoa bóp vai cho anh nào…”
Anh chẳng quan tâm đến việc chị dâu còn đang yếu, liền kéo chị dâu từ trên giường dậy.
Động tác rất th/ô b/ạo, nếu là lúc bình thường, chị dâu chắc chắn đã khóc.
Nhưng lúc này, chị không những không khóc, còn mỉm cười với vẻ cưng chiều.
Ánh mắt chị dâu rơi vào vai anh tôi, dịu dàng nói: “Sao con lại chạy ra ngoài vậy, con yêu? Nằm ở đó nguy hiểm lắm, mau về lại bụng mẹ nào…”
Tôi chợt cảm thấy không khí xung quanh lạnh hẳn đi.
Anh tôi theo phản xạ nhìn lướt qua vai, rồi lập tức sa sầm mặt: “Con đàn bà đi/ên, dọa ai thế hả?”
Anh không để ý đến tôi ngăn cản, đ/á chị dâu một cú.
“Đứa nhỏ sắp rơi xuống rồi!”
Chị dâu mặc kệ đ/au đớn, lao người tới, làm động tác đưa tay ra đón lấy vật gì đó.
Giây tiếp theo, tôi nghe thấy một âm thanh rất nhỏ.
Từ nhỏ thính lực tôi đã tốt hơn người khác.
Tôi thề rằng khoảnh khắc đó, tôi thực sự nghe thấy âm thanh gì đó rơi xuống tay chị dâu.
Rất nhẹ, rất mỏng.
Nhưng tôi nghe thấy.
Nhưng rõ ràng, tay chị dâu hoàn toàn trống không.
Chị dâu bật cười khúc khích: “Con à, sao lại nghịch ngợm thế này…”
Rồi chị làm một hành động khiến tất cả chúng tôi đều bất ngờ:
“Nào, về lại bụng mẹ nhé…”
Chị dâu như thể ôm lấy một làn không khí, rồi nhét vào vùng hạ thân của mình.
“Con đi/ên này càng lúc càng đi/ên!”
Mẹ tôi thản nhiên nói.
Anh tôi cũng chẳng để tâm, chỉ nghĩ là chị dâu bị kích động nên tinh thần ngày càng bất ổn.
Chỉ có tôi là toàn thân lạnh toát.
Tôi chăm chăm nhìn vào bụng chị dâu.
Bỗng dưng, tôi thấy bụng chị gi/ật lên một cái rất rõ ràng.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một nỗi sợ không thể lý giải tràn ngập trong lòng.
Bình luận
Bình luận Facebook