12
Hách Liên Liệt ch*t rồi.
Khi nghe tin, ta chỉ ngồi ngây ra, đầu óc trống rỗng.
Hôm qua ta còn mắ/ng ch/ửi hắn, còn nghĩ rằng giữa chúng ta là mối h/ận không thể hòa giải.
Hôm nay hắn đã bị đại ca của mình ch/ặt đầu, đầu bị ném giữa hai quân.
Lâm Tu Xuyên nắm ch/ặt tay: "Trong người huynh ấy cũng chảy dòng m/áu Trung Nguyên, ta sẽ b/áo th/ù cho huynh ấy."
Ta vô lực che mặt: "Giá như ta chịu nói chuyện tử tế với huynh ấy thì tốt rồi. Huynh ấy chỉ là một gã ngốc thích ăn bánh nướng, làm sao ta lại coi huynh ấy giống như Hách Liên Trác?"
Huynh ấy cũng như những dân chúng của hai thành, trở thành nạn nhân của cuộc chiến này.
Vì gi/ận dữ với phát tiễn của Lâm Tu Xuyên, hai ngày sau, Hách Liên Trác chỉ huy kỵ binh tấn công Mạc thành một cách đi/ên cuồ/ng và vô lý.
Ta bị vây khốn trong chiến hỏa, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở trong trướng, cầu nguyện cho Lâm Tu Xuyên bình an trở về.
Trận chiến này, quân thảo nguyên đại bại, không chỉ tổn thất binh lực mà còn mất đi đội kỵ binh tinh nhuệ nhất.
Hách Liên Trác lui binh giữ ải Hiệp Quan, binh sĩ Mạc thành chỉnh đốn quân bị, chuẩn bị đò/n chí mạng đối với Hách Liên Trác.
Bách tính đều đang mong chờ tia sáng bình minh sau đêm dài tăm tối.
Nhưng họ không biết rằng, vị tướng quân bách chiến bách thắng ấy đã mất tích tại sông Vô Định ngoài quan ải.
Để tránh làm d/ao động quân tâm, phó tướng và binh lính đi tìm ki/ếm đều giữ kín như bưng.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, ta lại vấn tóc dài, mặc bộ giáp cũ của Lâm Tu Xuyên, ngồi trước ngọn đèn dầu, để bóng dáng mình in trên lều trướng.
Thứ mà thân thể ta gánh vác không chỉ là một bộ giáp, mà còn là linh h/ồn của cả đội quân này.
Đến ngày xuất chinh, ta không thể tiếp tục trốn trong trướng nữa.
Ta mang mặt nạ, mặc bộ giáp nặng nề đầy mùi tanh của m/áu, đứng trước ba quân.
Thân hình của ta và Lâm Tu Xuyên khác nhau quá nhiều, tướng sĩ chỉ cần nhìn qua đã nhận ra sự bất thường, nhưng không một ai vạch trần.
Lúc này, bất kể dưới lớp giáp ấy là ai, thì người đó cũng chỉ có thể là vị tướng quân đã cùng họ vào sinh ra tử.
Ý chí của thiếu niên tướng quân như thể đã nhập vào thân ta.
Ta phải mang theo kỳ vọng của y, ch/ém ra nhát ki/ếm cuối cùng này.
Tại ải Hiệp Quan, cát bay đ/á chạy, cuối cùng ta và Hách Liên Trác đã giao đấu.
Sau nhiều canh giờ á/c chiến, m/áu đổ ngập dưới chân, x/á/c ch*t chất thành núi.
Thiếu niên hôm qua còn nói về việc trở về nhà, nay đã bị lưỡi đ/ao cong xuyên qua tim.
Tiếng kêu gào thảm thiết tràn ngập bên tai.
Mặt nạ từ lâu đã biến mất trong trận lo/ạn chiến, bị giẫm nát dưới cát vàng nhuốm m/áu.
Hách Liên Trác mỉa mai ch/ửi rủa: "Nam nhi Đại Chu đều ch*t hết rồi sao? Để ngươi, một nữ nhân ra đối chiến với ta."
Lưỡi đ/ao va chạm, ta trầm giọng không lùi: "Ta trước là thần tử Đại Chu, sau mới là công chúa trong khuê các. Dòng m/áu trong thân thể ta cũng giống như nam nhi! Đang sôi sục vì mảnh đất dưới chân ta, vì bách tính sau lưng ta!"
Vung ki/ếm đẩy lùi Hách Liên Trác, ch/ém liên tiếp hai mũi tên, nhưng vai ta không kịp phòng bị đã trúng một nhát đ/ao. Đau đến tái mặt, ta cố gắng nâng tay ngăn lại thế công hung mãnh của Hách Liên Trác.
Hách Liên Trác xoay cổ, để lộ hàm răng nanh khát m/áu: "Ngươi không phải đối thủ của ta. Nếu giờ ngươi dẫn binh đầu hàng, rồi quỳ xuống c/ầu x/in, ta có thể tha mạng cho ngươi."
Cữu cữu của ta, Phiêu kỵ tướng quân Thịnh Ôn Niên, trận Thiên Hà tử chiến không lùi, cuối cùng hi sinh tại Vân Quan.
Biểu ca ta, Thịnh Dịch Minh, tiên phong kỵ binh, cùng tướng địch đồng quy vu tận tại Ô Nhai.
Đệ đệ nhỏ nhất trong tộc mẫu thân ta, Thịnh Hàn Vân, trong lúc bảo vệ bách tính rút lui, bị lo/ạn tiễn của địch xuyên thủng mà ch*t.
Bình luận
Bình luận Facebook