Quả nhiên Hạ Thời Sâm có nhiều kinh nghiệm trong việc theo đuổi người khác giới hơn tôi.

Ngày nào anh ấy cũng đến tiệm hoa của tôi đặt một bó hoa, viết những lời tỏ tình ngọt ngào trên tấm thiệp.

Mỗi buổi tan làm lại hẹn tôi đi ăn tối.

Trong mắt anh, không có khái niệm ngày kỷ niệm hay lễ tết riêng biệt.

Bởi lúc nào tôi cũng có thể nhận được quà.

Khi thì là món trang sức tinh xảo.

Lúc lại là vật trang trí hợp gu thẩm mỹ của tôi.

Có khi chỉ là món đồ chơi nhồi bông chẳng đáng giá bao nhiêu.

Anh ấy làm rất tốt.

Những khoảnh khắc ấy luôn khiến lòng tôi dâng lên cảm giác hạnh phúc khó tả.

Tôi bắt đầu mơ về viễn cảnh cùng anh nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.

Hôm đó, Hạ Thời Sâm có cuộc họp đột xuất.

Tôi ngồi trong tiệm hoa đợi anh đến đón.

Nhưng chưa thấy chồng tới, lại đón nhận một gã đi/ên say xỉn.

Lục Tắc Duật lảo đảo xông vào tiệm hoa của tôi.

Hắn siết ch/ặt vai tôi:

"Sanh Sanh, anh sai rồi! Anh không nên để mỡ heo che mắt đi tìm cái thứ bản sao vô nghĩa!"

"Nhưng tất cả chỉ vì anh quá thích em, còn em chỉ xem anh như bạn bình thường!"

"Đáng lẽ em phải kết hôn với anh, anh thừa kế nhà họ Lục, chúng ta phải sống hạnh phúc trọn đời. Không thể như thế này được!"

"Cho anh cơ hội nữa được không?"

Hắn vừa nói vừa cố hôn tôi.

Lâm Chiêu đứng ngoài cửa khóc nức nở, tay ôm bụng bầu:

"Rốt cuộc anh vẫn không quên được cô ta. Thế còn tôi thì sao? Tôi là cái gì chứ?"

Tôi t/át hắn "bốp" một cái:

"Nếu thực sự thích tôi, anh sẽ đi tìm thế thân sao? Anh có thích tiền giả không? Thà nói anh cố tình h/ãm h/ại tôi còn đỡ hơn là giả vờ đa tình!"

[Phát ngôn của nam chính giống mưu sĩ nước Tam Quốc tên Gia Cát gì ấy nhỉ?]

[Chuỵ biết nè! Gọi là Gia Cát Nè!]

[Đúng là giống giá nhà đất Bắc Kinh, chẳng giảm lại còn tăng vùn vụt!]

[Nam chính mau trốn đi, xe rác tới thu gom rồi!]

Lâm Chiêu sững người, có vẻ đã nghe thấu lời tôi.

Tôi quát cô ta: "Còn đứng ì ra đấy làm gì? Gọi cảnh sát đi!"

Cô ta do dự một chút, rồi rút điện thoại.

Đúng lúc đó, một cú đ/ấm vút qua không khí.

Lục Tắc Duật hét lên đ/au đớn rồi ngã vật xuống sàn, bất tỉnh.

Hạ Thời Sâm lôi x/á/c hắn ra khỏi tiệm hoa:

"Nếu còn dám quấy rối vợ tôi, lần sau không phải chỉ ăn đò/n đâu."

Lâm Chiêu ôm bụng co rúm người lại.

Khi đi ngang qua cô ta, tôi buông một câu:

"Loại người như Lục Tắc Duật chẳng yêu ai cả, hắn chỉ thích thú khi được đàn bà theo đuổi."

"Muốn giữ đứa bé này thì nên suy nghĩ kỹ cho tương lai của nó."

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, không nói gì.

Lời đã nói hết, nghe hay không tùy ý.

Danh sách chương

4 chương
21/04/2025 09:41
0
19/04/2025 20:05
0
19/04/2025 20:05
0
19/04/2025 20:05
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu