Tống Kiều tỏ ra bất mãn.
Khi xe đã ra khỏi khu vực thành phố, hướng về con đường hẻo lánh ngoại ô, khóe miệng của Tống Kiều nhếch lên một nụ cười lạnh, rồi cô nhả miếng giẻ trong miệng ra.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
Quả nhiên, phim truyền hình toàn là l/ừa đ/ảo! Miệng nhét giẻ chẳng có tác dụng gì cả!
Khi tôi đang âm thầm càm ràm trong lòng, thì ngay giây tiếp theo, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của tôi, Tống Kiều cúi xuống áp môi vào má tôi, c ắ n lấy miếng băng dính trên miệng tôi và từ từ gỡ nó ra.
Do quá gần, tôi sợ phát ra tiếng động sẽ làm bọn b/ắt c/óc chú ý, nên căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Tống Kiều cũng rất căng thẳng, động tác chậm chạp, mất cả phút mới gỡ được băng dính.
Để băng dính được gỡ dễ dàng, cô ta còn dùng lưỡi l i ế m nhẹ các góc cạnh của nó.
Cảm nhận hơi thở của nhau quấn quanh, mặt tôi không hiểu sao lại đỏ lên.
Ch*t ti/ệt! Chẳng lẽ đây là cách cô ta dụ dỗ Ôn Húc sao?
Trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ, Tống Kiều kéo tôi xuống, trốn sau ghế, rồi ghé sát vào tai tôi thì thầm: "Ôn phu nhân, đừng lo! Chúng ta nhất định sẽ thoát ra được!"
Mặc dù lời này từ miệng cô ta nói ra nghe chẳng đáng tin chút nào, nhưng tôi lại cảm thấy an tâm lạ kỳ.
Tống Kiều quả là có chút bản lĩnh, cô ta cúi người xuống và dùng răng c ắ n đ ứ t dây trói tay tôi.
Sau khi được tự do, tôi cũng giúp cô ta tháo dây trói tay.
Chúng tôi co ro trong khoang sau của chiếc xe tải, lắng nghe động tĩnh của mấy tên b/ắt c/óc ở phía trước, tìm cơ hội để trốn thoát.
Ba tên b ắ t c ó c có vẻ rất phấn khích vì bắt được chúng tôi.
Tên tóc vàng nói: "Chú! Vợ tên họ Ôn kia và cả thư ký của nó đều nằm trong tay chúng ta, xem nó còn dám phá nhà máy của chúng ta nữa không!"
Tên g/ầy như khỉ cũng tiếp lời: "Đúng đấy chú! Nhà máy là tâm huyết của hai thế hệ chúng ta, sao có thể nói p h á là p h á? Phải cho nó một bài học!"
Tên đại ca râu quai nón hừ lạnh: "Lão Vương, tên giám đốc c h ó c h ế t đó đã lén b/án nhà máy. Được thôi, vậy chúng ta cho hắn biết người của nhà máy thép này không dễ bị b ắ t n ạ t!"
Tôi nghe mà chẳng hiểu gì, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
Tống Kiều ghé sát tai tôi thì thầm: "Gần đây Ôn tổng m/ua lại một nhà máy thép phá sản, chủ cũ của nhà máy đã cầm tiền đền bù rồi chạy ra nước ngoài. Nhân viên không nhận được lương và tiền đền bù nên họ đến công ty chúng ta làm lo/ạn..."
À... Hóa ra là chuyện kinh doanh.
Liên quan gì đến tôi cơ chứ!!!
Tại sao lại b ắ t tôi?
Bình luận
Bình luận Facebook