Bạn trai tôi mất được ba ngày, tôi nhận được tin nhắn WeChat của anh ấy:
"Bảy ngày h/ồn về, tối nhớ mở cửa cho anh nhé."
Đêm hôm đó, anh ấy thật sự trở về.
Lục Yến chui vào chăn của tôi, ánh mắt lạnh lẽo và u ám.
"Kiều Kiều, trong căn phòng này có mùi của đàn ông khác."
1
Bạn trai tôi qu/a đ/ời rồi, ch*t vì ng/ộ đ/ộc thực phẩm.
Thế nhưng, vào ngày thứ ba sau khi anh ấy qu/a đ/ời, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ tài khoản WeChat của anh:
"Bảy ngày h/ồn về, tối nhớ mở cửa cho anh nhé."
Tôi tức gi/ận vô cùng, ai lại có thể rảnh rỗi đến mức lấy người đã khuất ra làm trò đùa?
Tôi định đăng nhập vào tài khoản WeChat của anh ấy, nhưng bị thông báo sai mật khẩu.
Nhưng rõ ràng hôm xảy ra chuyện của Lục Yến, mật khẩu vẫn chưa hề thay đổi.
Tôi nhớ rất rõ, ngày hôm đó chính tôi đã đăng nhập vào tài khoản của anh ấy để báo tin buồn cho người thân và bạn bè.
Tối hôm đó, tôi lại nhận được tin nhắn từ "Lục Yến":
"Kiều Kiều, tại sao không trả lời tin nhắn của anh? Anh mới ch*t có ba ngày, em đã thay lòng đổi dạ rồi sao?"
Tôi cầm ch/ặt điện thoại, ch*t sững tại chỗ.
Hơn 10 giờ tối, dù trong phòng đã bật lò sưởi, tôi vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Điện thoại rung lên, một tin nhắn khác từ Lục Yến gửi tới:
"Kiều Kiều, hãy làm quả phụ vì anh, được không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu rồi bất ngờ ném mạnh xuống đất.
Làm quả phụ cho mẹ anh thì có!
2.
Tôi nghĩ, có lẽ vì quá đ/au b/uồn nên tinh thần tôi đã xảy ra vấn đề.
Khi tỉnh dậy, căn phòng vẫn trống trải như thường ngày.
Ánh mặt trời ấm áp, không khác gì mọi hôm.
Điện thoại của tôi nằm cô đ/ộc ở góc tường, màn hình nứt nẻ như mạng nhện.
Chắc đêm qua chỉ là ảo giác, phải không?
Tôi tự an ủi mình và cố gắng đứng dậy thay quần áo, rửa mặt.
Tôi làm việc tại công ty của một người bạn. Ngày Lục Yến xảy ra chuyện, tôi đã xin nghỉ phép nửa tháng.
Khi đó, tôi nghĩ rằng nửa tháng chắc sẽ đủ để tôi chấp nhận được sự thật rằng anh ấy đã ra đi.
Nhưng bây giờ xem ra, chừng đó thời gian vẫn còn xa mới đủ.
Sau khi chuẩn bị xong, tôi ra ngoài m/ua một chiếc điện thoại mới.
Nhưng vừa đăng nhập vào WeChat, hàng loạt tin nhắn dồn dập xuất hiện:
"Kiều Kiều, tại sao không trả lời tin nhắn của anh?"
"Anh ch*t rồi, nhưng em đã đưa một người đàn ông khác về nhà, đúng không?"
"Chỉ còn vài ngày nữa thôi, anh sẽ được ôm em ngủ..."
...
Câu cuối cùng khiến tôi lạnh người.
"Ôm em ngủ"?
Nhưng mà Lục Yến... đã ch*t rồi cơ mà.
Tôi đã tận mắt thấy anh ấy được hỏa táng và chính tay tôi an táng tro cốt của anh ấy.
Tôi im lặng hồi lâu, thử gửi lại một tin nhắn:
"Lục Yến, có phải anh còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành không? Anh nói đi, em sẽ giúp anh thực hiện."
Hầu như ngay sau khi tôi nhấn gửi, điện thoại rung lên một cái.
Phía bên kia dường như không cần gõ chữ:
"Anh à. Anh nhớ Kiều Kiều quá."
Bình luận
Bình luận Facebook