Vương Vĩnh Phủ vô tình rơi xuống nước.
Khi được c/ứu lên, tinh thần bất thường, vừa ôm cây vừa la hét gào khóc.
Du Khải Hoài hơi ngỡ ngàng nhìn ta.
So với y thuật, t giỏi vu thuật hơn cả.
...
Quý phi nương nương không biết vì lý do gì mà ngã bệ/nh.
Có lẽ là vì lục hoàng tử của bà ta quá mức xuất sắc, đã làm chướng mặt gia tộc của thái tử.
Thừa tướng là người phe thái tử.
Ta không biết lập trường của Du Khải Hoài.
...
Lễ thành hôn của nhị công chúa và Vương Vĩnh Phủ đã lùi lại.
Bọn họ trước kia được thánh thượng ban hôn.
Ta không thể không lo lắng khi công chúa sắp gả cho tên ngốc.
Nha Nha m/ắng ta quá mủi lòng, cô ấy nói có cơ hội đó thì lẽ ra phải gi*t ch*t Vương Vĩnh Phủ ngay.
Tuy nhân phẩm của Vương Vĩnh Phủ không tốt nhưng được vẻ ngoài tuấn tú, trông cũng là một tài tử dịu dàng khéo léo.
Ta sợ trong lòng nhị công chúa cũng có hắn ta.
Buổi dạo hồ ngày hôm đó, nhị công chúa đã nắm tay ta, dịu dàng mỉm cười. Nàng nói nhìn thấy ta đã cảm thấy thân thiết. Nàng nói chúng ta mới gặp mà ngỡ như quen biết đã lâu.
Ta bảo với Nha Nha rằng nhị công chúa là một cô nương tốt.
Nha Nha kh/inh, nói hoa khôi tỷ tỷ mới là tốt nhất.
...
Ta không biết Du Khải Hoài có thế lực ra sao ở kinh thành. Ta chỉ từng tới phường bạc của hắn.
Là phương bạc lớn nhất kinh thành, nửa con đường đều là cửa hiệu c/ờ b/ạc mặt tiền.
Ta đã chữa khỏi bệ/nh cho tên nghiện c/ờ b/ạc người mọc đầy ghẻ lở ở sò/ng b/ạc.
Du Khải Hoài đặc biệt sai người làm rõ thân phận của ta.
Mấy ngày sau đó, đường lớn ngõ nhỏ đều bàn tán: Hoa khôi của Di Hồng Viện có y thuật cao siêu.
...
Làm hoa khôi, ta thỉnh thoảng vẫn cần phải tạo tiếng thơm.
Bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt đang nhảy múa ở bên ngoài. Ta ngồi trong thuyền hoa, đ/ốt hương gảy đàn.
Đám nam nhân bên bờ nghển cổ ngóng trông, khua tay múa chân đùa bỡn chỉ sợ chuyện quá nhỏ.
Dưới ánh đêm mờ ảo, những lớp voan nhẹ nhàng bay phấp phới bên mạn thuyền. Mặt nước được phủ đầy đèn hoa sen hồng, giữa cảnh sắc lãng mạn mờ ảo, ta bước ra khỏi thuyền hoa. Vạt váy mỏng manh lay động quanh mắt cá chân, chiếc khăn màu hồng đào trượt xuống khuỷu tay theo động tác đứng dậy của ta, tà váy chạm khẽ mặt nước, tạo ra những gợn sóng dài.
Ta nghe tiếng reo hò và cổ vũ, ánh đèn vàng ấm áp làm tầm nhìn của ta trở nên mờ ảo.
Thuyền hoa đã cập bến.
Ta bước xuống dưới sự vây quanh của các tỷ muội, tiếng gọi của các nam nhân lại thêm vang dội. Bên kia bờ là người, đầu cầu cũng có người, bên lan can tầng hai cũng chen chúc đầy người.
Nếu ta có thể tận hưởng những ánh mắt ngưỡng m/ộ này thì tốt biết bao.
Thật không may, ta chỉ cảm thấy buồn nôn.
Bọn họ ném hoa về phía ta. Những bông hoa rải khắp con đường.
Ta tùy ý bắt lấy một bông hồng, vén tóc dài ra sau tai. Lắc lư vòng eo thon thả trở về trong viện.
Cánh cửa gỗ khép lại sau lưng.
Tiếp theo là buổi đấu giá, một đêm hoa khôi này, ai trả giá cao nhất sẽ được.
...
Ta đã nhắc đến buổi đấu giá này với Du Khải Hoài.
Hắn nói rằng người m/ua không nhất định là kẻ háo sắc, cũng có thể là một quý nhân có việc cần nhờ.
Vì vậy, ta đã gặp được lục hoàng tử Cao Diên Chỉ.
Y là đứa bé trai đã đổi chỗ với ta.
Chúng ta cùng tuổi, nhưng trông y lại trưởng thành hơn ta rất nhiều.
Đêm dài trò chuyện. Ta đồng ý với Cao Diên Chỉ là sẽ vào cung chữa bệ/nh cho quý phi.
Bình luận
Bình luận Facebook