Nhân dịp được nghỉ, tôi phụng mệnh về quê một chuyến.
Đó là mệnh lệnh của bố tôi, ông ấy luôn mơ thấy ông nội hiện về trong mơ, nói rằng mình đã bỏ quên một thứ rất quan trọng, phải tìm được thì mới có thể an tâm đầu th/ai.
Thế là... tôi phải về quê để tìm cho ông nội.
Bà nội mất sớm, ông nội qu/a đ/ời năm ngoái, nhà cũ từ đó cũng bỏ trống.
Ngôi nhà cũ vốn nhộn nhịp và ấm áp, sau khi không còn hơi người lại giống như một ngôi m/ộ hoang lẻ loi.
Điều này khiến tôi quyết định bỏ qua sự hoài niệm trong đầu, thu dọn xong di vật là lập tức lên đường quay về.
Thực ra những thứ trong căn nhà cũ đã được dọn dẹp một lần rồi, những thứ có ý nghĩa với ông đều đã đ/ốt đi rồi.
Tôi có cảm giác nếu đưa những thứ linh tinh còn sót lại cho ông thì tôi chắc chắn sẽ bị m/ắng.
Tôi đã lục tìm trong phòng ông nội mãi nhưng chẳng thấy thứ gì có vẻ giống với thứ ông nói.
Đúng lúc tôi định đi xem các phòng khác thì đột nhiên chân tôi đ/á phải thứ gì đó, căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng đục.
Tôi cúi nhìn xuống, là một chiếc hộp thiếc đựng bánh quy Đan Mạch.
Tôi cẩn thận lau đi lớp bụi dày, mở nắp chiếc hộp đã gỉ sét loang lổ.
Bên trong không có bánh quy, cũng không phải hộp kim chỉ của bà nội mà là một lá thư.
Dường như nó đã bị thời gian lãng quên, lặng lẽ nằm im trong đó.
Vừa mở ra tôi đã thấy một dòng chữ.
【Tôi thích cậu.】
Hóa ra là một bức thư tình.
Bình luận
Bình luận Facebook