"Anh có thể ăn em được không?”
"Như vậy em sẽ mãi mãi ở lại trong cơ thể anh."
Doãn Từ nói câu này khi đang vùi đầu vào ng/ực tôi.
Hơi thở nóng bỏng phả lên trên trái tim tôi, mạch m/áu căng phồng bỗng chốc co rúm lại.
Ý thức tôi dần dần khôi phục, tôi đẩy anh một cái nhưng anh không nhúc nhích.
Tôi lấy ra điếu th/uốc từ bên cạnh gối, nhét vào miệng. Nhưng tìm mãi không thấy bật lửa nên tôi trở nên bực bội.
"Rồi không phải em sẽ biến thành phân bị đào thải ra ngoài sao."
“Đương nhiên là không rồi! Em sẽ trở thành một phần của anh, mãi mãi ở bên anh."
Tôi cắn nhẹ đầu điếu th/uốc, cười khẩy một tiếng.
"Tế bào cơ thể con người sẽ tái tạo lại sau mỗi 7 năm, lúc đó thì em sẽ biến mất hoàn toàn."
Nhân lúc anh còn đang ngơ ngẩn, tôi đẩy anh ra rồi ngồi dậy, với lấy chiếc áo sơ mi bên cạnh.
Nó đã bị x/é rá/ch tan tành không thể nhìn nổi.
Quần cũng vậy.
Đúng là một cảnh tượng hỗn lo/ạn.
Vừa lấy ra một chiếc mới từ tủ quần áo còn chưa kịp mặc thì cả người tôi đã bị ấn vào cánh tủ.
"Anh không muốn em biến mất."
Anh vừa nói vừa khẽ động hông, càng lúc càng áp sát.
Tôi lạnh giọng, "Buông ra, em còn có hẹn với người khác."
"Không thể từ chối sao?"
Đầu tóc anh cọ vào hõm cổ, vừa châm chích vừa ngứa ngáy, tôi vừa né một cái thì lập tức bị kh/ống ch/ế ch/ặt.
"Anh đã điều tra rồi, buổi tiệc rư/ợu sắp tới chẳng có giá trị gì, em thật sự muốn bàn chuyện làm ăn, hay muốn tán tỉnh đàn ông khác?"
Lại nữa rồi.
Đã nói bao nhiêu lần là không được điều tra lịch trình của tôi nhưng anh chỉ coi nó như gió thoảng ngoài tai.
“Làm như vậy em thấy phiền lắm, anh không biết sao?"
"Em chán anh rồi sao?"
Nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng rơi xuống vai, men theo cổ, dừng lại trên động mạch đang đ/ập thình thịch, biến thành những cái cắn nhẹ.
"Em không phải yêu anh nhất sao? Trần Đại. Em đã nói rồi mà, em yêu anh nhất, chỉ yêu mình anh."
Tôi nhắm mắt lại, định nổi gi/ận, thì bị tiếng "cạch" ngắt lời.
Một ngọn lửa xanh lè bùng lên trước mặt.
Điếu th/uốc ch/áy lên, tôi còn chưa kịp hút một hơi đã bị Doãn Từ gi/ật đi.
Làn khói mỏng lan tỏa cùng tiếng cười khẽ của anh.
"Anh đâu bảo là sẽ không cho em đi đâu, chỉ cần em mang theo…"
Đột nhiên một vật thể lạ xâm nhập vào bên trong tôi khiến tôi trợn tròn mắt, sau khi nhận ra đó là gì thì tôi liền nghiến răng giãy giụa.
"Anh có bị bệ/nh không vậy?!!"
Tàn th/uốc rơi xuống cánh tay tôi khiến tôi vô thức co rúm lại, Doãn Từ nhân cơ hội này dễ dàng cho nó vào thành công.
"Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ không kích hoạt nó."
Anh áp sát thổi vào tai tôi,"Đừng cố tự lấy nó ra, anh có thể nhận được thông báo theo thời gian thực đấy."
Bình luận
Bình luận Facebook