Thời gian một ngày thật nhanh lại trôi đi.
Trong cơn mơ, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc.
“Ai đó?”
Không có ai trả lời.
“Có chuyện gì sao?”
Vẫn chẳng có ai trả lời như trước.
Lại qua một lúc, tiếng gõ cửa liền biến thành tiếng đ/ập cửa, cuối cùng lại biến thành đạp cửa,
Người đến ắt chẳng phải kẻ lương thiện.
Tôi xuống giường, âm thầm kích hoạt Khư Linh Hoàn, cuối cùng thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
" Cảnh bảo có ng/uồn năng lượng cao ở phía trước "
" Là Q/uỷ Ăn X/á/c, nếu để th* th/ể trong nhà không vứt đi sẽ thu hút con hàng này. Thứ này không có đầu óc, chỉ có bản năng ăn thịt thôi, sau đây ắt sẽ thú vị lắm cho coi "
Dáng vẻ của Q/uỷ Ăn X/á/c trông khủng khiếp vô cùng.
Toàn thân đen sì, chẳng có bốn chi, một cái miệng lớn choán mất nửa cái đầu rồi.
Hàm răng sắc nhọn vô cùng, có lẽ vừa mới ăn xong, mồm miệng hãy còn đầy m/áu đỏ tươi.
Đây là quái vật gì thế này? Tôi âm thầm nghĩ.
Tiếng đạp cửa ngày càng dữ dội, cánh cửa bắt đầu rung lên.
Trong nhà trống không, chẳng có đồ vật gì có thể dùng để ngăn chặn nó.
Trái tim tôi lạc mất một nhịp, quyết định mở cửa, sau đó nhanh chóng lùi lại phía sau.
Nhân lúc quái vật đang ăn x/á/c bèn chạy ra khỏi phòng.
“Chị ơi.”
Cửa phòng 403 mở ra, Tống Hy nét mặt vui vẻ đứng đó cười với tôi.
Khư Linh Hoàn vậy mà hoàn toàn chẳng có chút tác dụng nào với cô ấy!
“Có cần tôi giúp chị làm gỏi con hàng x/ấu xí phiền phức kia không?”
Tống Hy dùng ngón tay cuốn cuốn lọn tóc, cười thật ranh mãnh: “Không nói gì coi như là chị đồng ý rồi nhé.”
Chỉ trong khoảnh khắc, mái tóc đen dài b/ắn ra giống như mũi ki/ếm sắc bén, xuyên qua cơ thể của Q/uỷ Ăn X/á/c rồi quấn lấy nó.
“Aaaaaaaa!”
Một tiếng hét chói tai vang lên.
Chưa đến hai giây, Q/uỷ Ăn X/á/c đã bị băm thành thịt xay.
“Cái thứ kinh t/ởm, làm tóc tôi bẩn hết cả rồi.”
Phàn nàn xong, cô bé quay sang tôi, nũng nịu nói: “Chị à, chị phải chịu trách nhiệm đó.”
Tôi không thể nhịn được cười.
Rõ ràng đã biết cô nàng là sói già đội lốt cừu non, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy dễ thương vô cùng.
“Có cần chị giúp em gội đầu không?”
Đôi mắt Tống Hy sáng lấp lánh: “Được đó!”
Trong phòng tắm, Tống Hy đứng cúi đầu, tôi giơ vòi hoa sen lên làm ướt mái tóc của cô bé từng chút từng chút một.
“Em không định gội cả lọn tóc quấn quanh cổ kia à?”
Trên cổ Tống Hy vẫn luôn một lọn tóc cuốn ch/ặt quanh cổ, ôm lấy làn da trên cổ cô bé.
“Tôi mà gỡ ra thì chị đừng có sợ đấy.”
“Không sợ.”
Bình luận
Bình luận Facebook