Bà Từ dựa vào bàn thờ, nhìn đám người ồn ào nói: "Các người làm khó cô ấy có ích gì chứ? Giờ quan trọng nhất là phải giải trừ tai họa."
"Loa Nữ đã l/ột x/á/c thì khó đối phỏng lắm."
Nhưng dân làng đang hằm hè trút gi/ận, nghe vậy vẫn không chịu buông tha: "Giờ Loa Nữ cũng đã trốn mất, chúng ta không tìm được manh mối gì."
"Biết đâu người đàn bà này là đồng bọn với nó!"
Mẹ tôi bị họ lôi đi, tôi gào thét ngăn cản cũng vô ích. Khi thấy họ thực sự định đưa mẹ vào thủy lao, tôi vội hét với Bà Từ: "Nếu có vỏ ốc Loa Nữ đã l/ột bỏ, có thể chữa bệ/nh cho mọi người không?"
Câu nói này của tôi cũng chỉ là liều lĩnh thử một phen. Hôm đó rời bờ sông, nhìn thấy chiếc vỏ ốc sắp lăn xuống nước, tôi liền nhặt về nghĩ thầm phòng khi Loa Nữ quay lại thì trả.
Không ngờ Bà Từ nghe xong lại sáng mắt lên: "Cháu nói thật đấy à? Vỏ ốc đang trong tay cháu?"
Tôi gật đầu mạnh: "Nhưng các người phải thả mẹ tôi trước."
Vương Nhị Thúc ôm mắt nói: "Nếu không phải do mẹ mày nhiều chuyện, làm sao chúng tao ra nông nỗi này? Thủy lao có thể tạm tha, nhưng phải giam con này lại. Đợi khi nào khỏi bệ/nh, sẽ xử tiếp."
Cha tôi lấp ló đứng xa, chỉ muốn lúc này c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với mẹ. Nhìn đám đàn ông mặt mày méo mó, tôi đành tạm thời đồng ý.
Bình luận
Bình luận Facebook