Bọn ta và đại quân đã bị tách ra như vậy.
Ta và bà lăn lộn trong đám dân lưu lạc, trắc trở nhiều lần mới tìm được Chu Viễn.
Khắp nơi đều là dân bị nạn và lưu binh.
Đồng ruộng bị giẫm nát, nhà cửa bị th/iêu huỷ.
Ta dành hết lương khô cho bà ăn còn mình thì nhai cọng cỏ vỏ cây.
Chân ta bị thương nhưng lại cõng bà khập khễnh đi qua ba tòa thành.
Mẹ chồng nằm trên vai ta mà mặt đầm đìa nước mắt.
Bà nói Chu gia may mắn biết bao, Chu Viễn may mắn thế nào mới có thể có được đứa con dâu như ta.
Do lần lánh nạn đó nên sức khoẻ mẹ chồng yếu đi.
Từ đó về sau bà thường xuyên đổ bệ/nh.
Mỗi lần nằm trên giường bà đều không muốn người hầu chăm sóc.
Bà nói bọn họ nặng tay, suy nghĩ không cẩn thận, không chăm sóc tốt bằng ta.
Vì thế ta tự mình dọn phân nước tiểu cho bà, giúp bà thức khuya nấu th/uốc.
Thường khi bà bệ/nh một trận là ta có thể tuột mấy cân thịt.
“Bây giờ con ngày càng không hiểu chuyện rồi!”
Thấy ta ngơ ngác lão bà đang nhíu mày, nếp nhăn sâu đến mức có thể kẹp ch*t ruồi nhặng.
“Nếu Viễn ca nhi xảy ra chuyện thì có mười đứa như con cũng không đủ đền!”
“Đền từ đường quỳ cho ta, Viễn ca nhi không về thì con cũng không được đứng dậy.”
Ta đơ mặt nhìn bà một lúc, ta đứng thẳng lưng trong ánh mắt c/ăm h/ận của bà.
“Ta không đi, muốn đi thì ngươi tự mà đi.”
...
Vừa dứt lời lão bà liền ngơ người.
Liễu Vân Yên cũng nhìn ta với vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, thậm chí còn bình tĩnh lùi về sau mấy bước.
Ta đảo mắt lúc này mới nhớ ra trước nay Khương Tuyết Lam chưa từng nói không với lão bà.
Cho dù là muốn nàng hầu hạ, đặt ra quy tắc cho nàng, hay là lấy đi của hồi môn mà phụ thân để lại cho nàng.
Khương Tuyết Lam lúc nào cũng rũ mắt thấp giọng gật đầu.
Từng bước từng bước nhượng bộ mặc cho mọi người trong phủ giẫm đạp mình trong vũng bùn.
Bây giờ nếu ta đột ngột thay đổi tính cách, nhất định người trong phủ sẽ nhanh chóng nảy sinh nghi ngờ.
Không được, khó khăn lắm ta mới tìm được lớp da để vào thành.
Không thể nào để người khác nhìn thấu như vậy được, đám đạo sĩ thối kia phiền ch*t được.
Nghĩ đến đây ta gi/ận tái mặt hừ một tiếng lạnh lùng: “Tại sao con lại đến rừng Bạch Cốt, các người không biết sao?”
Nghe đến đây Liễu Vân Yên hoảng lo/ạn dời mắt đi chỗ khác.
Ngay cả bà già ch*t ti/ệt cũng có chút mất tự nhiên trên khuôn mặt.
Biểu cảm này của bà có hơi thú vị rồi đây.
Khương Tuyết Lam kia quả nhiên là một kẻ ngốc.
Ch*t đến nơi mà chỉ nghĩ rằng là Liễu Vân Yên lừa nàng đến rừng Bạch Cốt.
Nhưng nhìn biểu cảm này của lão bà rõ ràng bà là người biết rõ tình hình.
Ta híp mắt bắt đầu hồi tưởng lại.
Bình luận
Bình luận Facebook