Sáng tỉnh giấc, mấy tin nhắn WeChat chớp nháy trên điện thoại.
Lớp trưởng Diệp Thi Đình:
[Từ Lâm này, tối nay em mời anh đi ăn được không?]
[Em nghe chú kể chuyện hôm trước, muốn gặp mặt cảm ơn anh.]
Tôi gi/ật mình, hồi lâu mới nhớ ra Diệp Thi Đình đang nhắc đến Uông Kiệt.
Một tuần trước, tôi và Đào Khê ở chung ký túc xá 4 người khu Nam.
Hắn ở phòng bên cạnh.
Lúc ấy đồn đại có kẻ bi/ến th/ái rình tr/ộm nhà vệ sinh nữ ở giảng đường Minh Đức.
Người ta nghe thấy tiếng chụp lén.
Nhưng tên đó thoắt ẩn thoắt hiện lại đeo khẩu trang kín mít.
Khu vực ấy là điểm m/ù camera, hắn nhanh như c/ắt biến mất.
Sau này tình cờ về phòng, tôi phát hiện đứa bạn cùng phòng Uông Kiệt đang lén lút xem ảnh trên điện thoại.
Lần ấy tôi ra tay không nhẹ.
Khi hai đứa bạn cùng phòng khác về đến nơi, Uông Kiệt đang nằm vật dưới đất khóc lóc thảm thiết, m/áu me đầy mồm.
Sau đó Uông Kiệt bị cảnh sát điều tra, đuổi học.
Lý do chính thức không được công bố.
Hiệu trưởng chính là chú ruột của Diệp Thi Đình.
Trong số nữ sinh bị chụp lén có cô ấy.
WeChat lại rung lên.
[Từ Lâm này, mọi người bảo hôm đó anh lôi cổ thằng cặn bã đó, tay đầy m/áu trông đ/áng s/ợ lắm.]
[Nhưng em nghe chú kể rằng anh đã xin đừng công khai, sợ các bạn nữ bị dị nghị.]
[Em thấy anh khác xa lời đồn.]
“Anh ơi dậy rồi à? Em m/ua đồ sáng về rồi này.”
Đào Khê xách chiếc bánh kếp nóng hổi tôi thích bước vào.
Tay tôi giữ ch/ặt điện thoại ngồi bên giường, vô thức tắt màn hình WeChat đi.
Màn hình vẫn sáng, chưa kịp khóa.
Đúng lúc tin nhắn mới hiện lên đầu danh sách:
[Vậy... em được mời anh ăn tối chứ?]
Căn phòng đột nhiên lạnh ngắt.
Hơi lạnh từ chiếc điều hòa ùa vào gáy.
Bình luận
Bình luận Facebook