Đậu Phụ Thối Ngâm Trong Nước Xác

Chương 6

11/09/2025 08:40

6.

Trong phòng yên ắng, chỉ còn tiếng nước sôi. Tôi khẽ ho một tiếng, giả vờ vô tình cầm lấy tờ rơi.

Trên đó ghi: “Khi mất tích mặc áo len đỏ thẫm, tóc uốn xoăn sóng…”

Chẳng phải chính là tờ thông báo tìm người tôi đã thấy ở đồn cảnh sát tối qua sao?

“Ông chủ, đây là chuyện gì vậy?”

Nghe thấy, ông ta quay đầu liếc nhìn tôi: “À, vợ con tôi mất liên lạc một thời gian rồi, tôi in ít tờ rơi, chuẩn bị ra ngoài phát.”

Giọng điệu ông ta vô cùng bình thản, chẳng hề có vẻ sốt ruột.

Đúng lúc nước trong bếp sôi, ông ta rót một tách trà nóng, đặt trước mặt tôi. Cái ly đ/è lên tờ rơi, để lại một vòng nước loang lổ.

“Nếu cô không ngại thì giúp tôi mang vài tờ về trường phát giùm. Bên nhà bố mẹ vợ tôi đang rất lo.”

Tôi gượng cười hai tiếng: “Ha ha, không phiền đâu.”

“À đúng rồi.” Ông chủ như chợt nhớ ra điều gì. “Sáng nay người nhà cô có liên hệ với tôi, nói là muốn bàn chuyện bồi thường chỗ đậu phụ bị hỏng tối qua.”

Nghĩ đến cảnh tối qua bị bắt quả tang, tôi x/ấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

“Đúng là phải bồi thường, tối qua là lỗi của tôi.”

Ông chủ xua tay: “Không sao, hôm nay cô giúp tôi, coi như xóa n/ợ chuyện tối qua đi.”

Ông ta dừng lại một chút, rồi chằm chằm nhìn tôi: “Nhưng tôi rất tò mò, tại sao cô lại nghĩ đậu phụ của tôi có mùi x/á/c thối chứ?”

Tim tôi chợt thót lại, bối rối đối diện ánh mắt của ông ta. Nét cười trên mặt ông đã biến mất, trong mắt đen kịt, khiến người ta lạnh sống lưng.

“Tôi… tôi chỉ là khứu giác hơi nhạy, trong đậu phụ thối ngửi thấy mùi tanh, không ngờ mình nhầm, chắc đó chỉ là mùi thịt lợn thôi.”

Nghe tôi nói vậy, ông ta ra vẻ bừng tỉnh: “Thì ra là hiểu lầm, nhưng cô đúng là người đầu tiên ngửi ra mùi này, cái mũi nhạy thật.”

Tôi vội vàng bưng tách trà trên bàn, ừng ực uống một hơi, lại bị sặc: “Khụ khụ… Tôi phải về trường rồi, chiều còn có tiết học.”

Ông chủ mỉm cười, đứng dậy mở cửa: “Đừng để lỡ việc học, mau đi đi.”

Tôi để ý ở góc cửa có hai túi rác lớn, nghĩ bụng chân ông ta đang bị trẹo, mấy hôm nay chắc không tiện đi đổ.

Tôi liền tốt bụng đề nghị: “Hay để tôi tiện tay mang rác xuống cho ông nhé.”

Nói rồi, tôi xách hai túi rác định đi.

“Không cần!”

Ông ta bất chấp chân đ/au, bước nhanh tới gi/ật phắt túi rác khỏi tay tôi. Có lẽ vì động tác quá th/ô b/ạo, dây buộc bị tuột, lộ ra một đoạn áo len màu đỏ thẫm.

Tôi vội vàng dời ánh mắt, cố giữ vẻ bình tĩnh, đi ra khỏi cửa: “Vậy tôi về trường trước đây.”

Ông chủ giấu túi rác ra sau lưng, nở một nụ cười gượng gạo. Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi, theo phản xạ, tôi khẽ khép cửa giúp ông ta.

Từ hôm đó, tôi gần nửa tháng không quay lại khu trọ.

Thêm mấy ngày gần đây, điện thoại liên tiếp nhận cảnh báo mưa bão màu cam. Nếu đến lúc đó thực sự mưa lớn, việc đi học sẽ rất bất tiện.

Quả nhiên, đến chiều thì mưa lớn như trút.

Ban đầu tôi chỉ định ra ngoài m/ua ít tài liệu học tập, ai ngờ trận mưa này kéo dài tới tận tối, chẳng hề có dấu hiệu ngớt.

Tôi hết kiên nhẫn, bọc tài liệu trong áo khoác, liều mình lao ra mưa. Nước mưa tạt thẳng vào mặt, làm mờ cả tầm nhìn.

Đúng lúc ấy, một người bất ngờ lao tới, tôi không kịp phản ứng, đ/âm sầm vào.

Tôi ngã nhào xuống đất, đối phương cũng vậy.

“Ông không sao chứ?”

Tôi lau nước mưa trên mặt, lớn tiếng hỏi. Khi đối phương ngẩng đầu, tôi sững sờ vài giây.

“Sao lại là ông?”

Ông chủ chống tay, chậm rãi đứng dậy: “Hóa ra là cô, trùng hợp thật.”

Quá trùng hợp rồi còn gì!

Có lẽ nhận ra sự nghi ngờ của tôi, ông giải thích: “Đậu phụ hôm trước không ăn được nữa, tôi ra đây đặt lại nguyên liệu thôi.”

Tôi nghĩ ngợi, đúng là cách đây khoảng hai cây số có một khu chợ nông sản. Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều.

Dù vậy, tôi cũng không định nói thêm gì, trời mưa thế này, hai người cứ đứng đây cũng chẳng khác nào ngốc nghếch.

Tôi gật nhẹ, chuẩn bị đi thẳng.

Ông chủ giữ tôi lại, chỉ chiếc xe tải gần đó: “Hay để tôi đưa cô về nhé, mưa lớn thế này muốn bắt xe cũng khó.”

Bản năng mách bảo tôi nên từ chối. Ngay lúc tôi mở miệng, ông chủ lại hít một hơi đ/au đớn:

“Ui… vừa ngã chắc đ/ập vào chân rồi. Có thể phiền cô dìu tôi lên xe được không?”

Tôi á khẩu. Từ chối lúc này chẳng khác nào quá nhẫn tâm, đành bất đắc dĩ dìu ông lên xe.

Ông ngồi vào ghế lái, vẫy tay với tôi: “Lên đi, cô đã giúp tôi, sao tôi có thể bỏ cô lại đây một mình.”

Thấy mưa mỗi lúc một to, taxi ngang qua đều đã có khách, tôi cắn răng ngồi vào ghế phụ.

Ông ta chu đáo ném cho tôi gói khăn giấy: “Lau đi.”

Nước mưa theo ống quần chảy xuống làm ướt cả ghế, tôi ngượng ngùng lau sơ tóc và mặt.

May mà trường cách đây không xa, chứ không thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao.

Xe chạy chậm rãi, chỉ khoảng ba mươi cây số /giờ.

Do mưa lớn, tầm nhìn hạn chế, bắt buộc phải bò từng chút một. Không khí trong xe ngượng ngập, tôi vội tìm đề tài:

“À, đúng rồi… Vợ con anh tìm được chưa?”

Ông chủ tay nắm vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước, lắc đầu: “Chưa, nhưng cảnh sát đã lập án rồi, chắc sớm muộn cũng có tin.”

“Tốt quá.”

Tôi thật sự chẳng nghĩ ra chuyện gì để nói thêm, bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ơ, khoan đã!”

Thấy cổng trường vụt qua trước mắt, tôi vội vàng kêu lên: “Dừng lại, đến trường tôi rồi.”

Ông chủ kinh ngạc nhìn tôi: “Ơ, tôi tưởng cô về khu Vũ Đồng.”

Vũ Đồng chính là khu trọ tôi thuê.

Dù lần trước tôi có gặp ông ở đó, nhưng tôi chưa từng nói tôi sống tại đó. Ông ta liếc gương chiếu hậu, hấp tấp nói:

“Hay là tôi quay đầu, đưa cô về khu trọ nhé?”

Trời thì tối, mưa lại lớn, xe chạy chậm, đường còn kẹt cứng.

“Thôi, thôi vậy.” Tôi đ/è nén cảm giác bất an trong lòng. “Cứ về khu trọ đi.”

Ông chủ không nói gì, lái xe thêm mười mấy phút nữa, rồi dừng trước cổng khu Vũ Đồng.

Danh sách chương

3 chương
11/09/2025 08:40
0
11/09/2025 08:39
0
11/09/2025 08:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu