4.
Khi ta mở mắt ra vào buổi sáng, hoàng thượng đã thượng triều.
Làm hoàng thượng chỉ có điều này không tốt, nếu muốn làm ái quốc minh quân cần siêng năng, sẽ không có thời gian nghỉ ngơi của riêng mình.
Bất kể mùa xuân, hạ, thu đông, người phải dậy sớm để lâm triều.
Sau buổi tảo triều trước điện, ngươi còn phải có cuộc tiểu hội hợp với các đại thần nòng cốt của mình.
Kết thúc tiểu hội lại bắt đầu soạn tấu chương.
Nếu bắt được sứ thần nước khác đến gây sự... à không... giao lưu hữu nghị...giao lưu thân thiện......
Hắn ta phải chiêu đãi tất cả đủ loại yến tiệc, và hắn bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Ta nằm trên ghế dài uể oải và để Tiểu Mai xoa bóp cho ta.
Đêm qua, ta đắm chìm trong chốc lát, không cảm thấy gì khác, chỉ cảm thấy đ au lưng.
Nhưng khi ta nghĩ về điều ngày hôm qua, khi ta đang trong cơn choáng váng, ta cảm thấy việc được chạm vào các thớ thịt trên bụng hắn khiến ta thực sự hài lòng.
"Nô tỳ tham kiến nương nương, nương nương vạn an."
Đức Phúc tổng quản bước vào với một tiểu cung nữ với một cái khay trong tay.
Trên khay là một bát th u ố c màu đen.
Ta đứng thẳng dậy:
"Đức Phúc công công miễn lễ, hoàng thượng có chỉ thị gì?"
Đức Phúc cung kính cầm bát th u ố c lên:
"Hôm qua nương nương mệt mỏi, hoàng thượng cảm thông cho việc vất vả của nương nương, cho nên đặc biệt nhờ nô tỳ sắc th u ố c bổ này vào sáng sớm và gửi đến tẩm bổ thân thể nương nương."
Có một quy tắc bất thành văn trong hoàng cung khi tiên hoàng còn sống.
Đối với tất cả các phi tần trong cung sau khi được thị tẩm, nếu hoàng thượng không muốn nàng ta mang long chủng, người sẽ cho cô ta một bát tử tị thang vào ngày thứ hai.
Tên cẩu nam nhân kia nghĩ rằng ta không biết về nó?
Còn bịa ra một loại th u ố c bổ để lư`a ta?
Ta nhíu mày nhìn Đức Phúc.
Hắn ta trông vẫn bình thường cử chỉ đúng mực cũng không thấy có gì kỳ lạ.
Ta không có lòng dạ nào để khiến hắn ta khó xử, vì vậy ta bảo Tiểu Mai chuẩn bị mật ong, và ta cầm bát lên và uống hết.
Sau khi Đức Phúc rời đi, ta cũng đứng dậy, duỗi người, để Tiểu Mai đi cùng ta đến vườn ngự uyển hít thở.
Không khí trong Vườn ngự uyển rất trong lành và sảng khoái.
Nếu ta không gặp hai tiểu hoạn quan đang trò chuyện, ta có thể đã có tâm trạng tốt hơn.
Tiểu thái giám số 1:
"Tô quý phi là chủ nhân đầu tiên nhận sủng ái trong hậu cung này, có thể thấy hoàng thượng vẫn còn nhớ mối qu/an h/ệ thanh mai trúc mã thời thơ ấu với Tô quý phi từ nhỏ."
Tiểu thái giám số 2:
"Ngươi không hiểu điều này, phải không? Không thể chỉ nhìn bề ngoài, bề ngoài hoàng thượng đang nuông chiều Tô phi nương nương, nhưng chắc chắn không thể vì bất kỳ tư tình nào."
Tiểu thái giám số 1:
"Ngươi nói cái gì?"
Ta ngăn Tiểu Mai cố gắng đi ra ngoài và ngắt lời họ, để những ngôn từ ấy được chọc thẳng đến tai ta.
Tiểu thái giám số 1:
"Đây là một trong số đó, nếu nam nhân thật sự thích một nữ nhân nào đó, hắn ta sẽ muốn cầu hôn nữ tử đó sớm, không thể nào đến tuổi này Tô quý phi mới vào cung."
Tiểu thái giám số 2:
"Điều này là sự thật, ta nghe nói rằng đại công tử của Bắc Định vương đã nhiều lần đến cầu hôn Tô quý phi từ khi còn trẻ."
Tiểu hoạn quan số 1 giả vờ trầm mặc:
"Hơn nữa... sáng sớm hôm nay, hoàng thượng đã phái Phúc công công đến nấu tử tị thang, mang đến cho Tô Phi"
"Còn dặn dò một cách đặc biệt, nhất định phải nhìn quý phi nương nương uống hết."
Tiểu hoạn quan số 2 bị hắn làm cho sững sờ.
Bình luận
Bình luận Facebook