Thanh Huyền sư của chúng tôi, lần trước đ/á/nh nhau với một cổ sư Nam Dương đã bị một con giun đũa quấn lên cổ, trên đầu bị rận bu đầy, trong không trung thì vô vàn mấy con gián to bự đang bay nhảy. Buồn nôn nhất là con sán dây đó, cứ liều mạng chui vào miệng và tai của cậu ấy.
Sau ông cậu trở về được tới đạo quán, chúng tôi đã cấm cậu ấy vào phòng trong vòng nửa tháng tiếp theo, sư huynh còn lôi nệm của cậu ấy vào trong nhà vệ sinh nữa, nói là dù sao thì mùi trên người cậu ấy với mùi của nhà vệ sinh cũng một chín một mười. Cuối cùng Thanh Huyền ôm h/ận bỏ nhà đi bụi, đi hết một tháng trở về thì sư huynh mới cho cậu ấy vào nhà.
Cứ nhớ tới cảnh tượng ấy là tôi lại không nhịn được run như cầy sấy. Đáng sợ, thật sự là vô cùng đ/áng s/ợ!!!
“Âm thanh gì vậy?”
“Vèo!”
Một bóng dáng màu trắng bay nhanh lướt qua trước mặt chúng tôi, sau đó nấp vào đằng sau một cái cây tùng to. Thứ đó để lộ ra một cái đuôi vừa thô, vừa dài, chiếc đuôi trắng như tuyết ở trong không khí khúc xạ thành những vầng sáng bảy sắc cầu vồng.
Chiếc đuôi này thực sự rất đẹp, tôi thở phào một hơi, xem ra cái vị cổ sư Nam Dương từ trên trời rơi xuống này là một bậc thầy có khiếu thẩm mỹ không tầm thường. Con rắn này đẹp thì đẹp thật nhưng dù sao cũng là xà cổ, không thể coi thường được.
Tôi chắn trước mặt đám con gái, cảnh giác nhìn rừng cây rậm rạp trước mặt. Con rắn trắng đó không có động tĩnh gì cả, một lúc sau, một cái đầu ló ra từ phía sau cây.
“Số 8, có phải là cô không số 8?”
Số 1 cả người run cầm cập, kinh ngạc kêu lên. Giọng nói của cô ấy đã thu hút sự chú ý của cái đầu nọ, nó lại nhanh chóng rụt đầu về sau cây. Tuy thời gian nó xuất hiện rất ngắn nhưng cũng đủ để chúng tôi nhìn rõ. Đó là một cô gái rất trẻ, có đôi mắt to, hai má hóp lại, da có hơi tái xám.
“Suỵt, yên lặng~”
Tôi đưa ngón tay ra đặt trước môi, tỏ ý tất cả mọi người đừng nói chuyện. Bọn họ lập tức nghe lời liền ngậm hết miệng lại. Cứ như thế giằng co một hồi, người trốn đằng sau cây cũng mất hết kiên nhẫn rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook