Tôi vốn quen sống một mình, nhưng dần dần lại bắt đầu nhớ đến lần lái xe kia — lần phóng nhanh quên mình như muốn vứt bỏ tất cả.
Chim từng sải cánh bay ra khỏi lồng, sẽ không còn cam lòng quay lại nữa.
Mà anh hai tôi… từ đầu đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện, thậm chí đến tin nhắn cũng hiếm hoi.
Cho nên khi tôi nghe nói hôm nay kiểm tra xong, Hạ Tử Thu sẽ đích thân đến đón tôi, trên mặt tôi không giấu được chút vui mừng.
Kiểm tra vừa kết thúc, tôi đã vội vàng đứng chờ ngoài cửa.
Hạ Chí lười biếng nói:
"May cho cậu là anh cậu đi xe đến. Chứ nếu bay tới, chắc cậu phải bắt đầu xây sân bay từ cả vạn năm trước quá?"
"...Ha ha."
Phát hiện ra Hạ Chí cũng không có á/c ý gì, tôi đối với anh ta cũng hòa nhã hơn một chút.
Nhưng cái miệng anh ta thực sự không chịu yên, suốt thời gian kiểm tra, tuy luôn kè kè bên cạnh, nhưng lời nói thì không ngừng chọc ghẹo:
"Chậc chậc, eo cậu sao mà nhỏ vậy chứ."
"Ăn gì mà da trắng chói cả mắt?"
"Tiểu thiếu gia này, đừng tùy tiện nổi gi/ận với đàn ông, cậu như này là rõ rành rành đang quyến...."
Tôi không nhịn được lại vung tay cho anh ta thêm một bạt tai.
Hạ Chí mắt đảo vòng vòng, đưa tay ôm má.
Ngay lúc đó, một chiếc Koenigsegg đen tuyền như hòa tan vào sắc trời đêm từ xa lướt tới, ánh sáng trắng hắt lên thân xe như vẽ ra một cây thập tự lấp lánh. Cửa xe mở ra, người bước xuống là Hạ Tử Thu — với bộ vest chỉnh tề, phong thái lạnh lùng.
Bờ vai rộng, eo thon gọn, đúng kiểu tôi thích.
Chỉ là… tôi không ngờ, người anh luôn điềm tĩnh của mình, hôm nay lại lái loại xe này tới.
Anh hai khẽ gật đầu với tôi, Hạ Chí cũng bước tới một cách tự nhiên.
Nhưng ánh mắt anh ta lúc này đã lạnh đi hẳn.
Rõ ràng là hai phong cách hoàn toàn khác biệt, vậy mà khí thế chẳng ai chịu nhường ai.
"Anh Hạ, tình trạng không tốt như anh từng nói. Nếu anh không chăm sóc được, cứ giao cậu ấy cho tôi."
"Không cần cậu lo, bác sĩ Hạ. Làm ơn giữ đúng giới hạn giữa bác sĩ và bệ/nh nhân."
Hai người này… hình như không hề hòa thuận như lời đồn bên ngoài.
Từng câu từng chữ, đều đầy sự công kích ngấm ngầm.
Tôi không chịu nổi khi thấy anh mình bị đ/âm chọc như vậy, liền lên tiếng bênh vực:
"Tôi ở nhà dưỡng bệ/nh hơn hai mươi năm, cũng không gặp vấn đề gì lớn cả. Anh đâu cần nói quá nghiêm trọng như thế."
Khóe môi Hạ Chí gi/ật nhẹ, ánh mắt u tối đi vài phần:
"Vậy cậu theo anh mình về đi."
Nhìn thấy anh ta bị dập tắt khí thế, tôi lại không cảm thấy vui như tưởng tượng.
Lạ thật.
Hạ Tử Thu đưa tôi lên xe, tôi còn đang mải nghĩ ngợi thì anh đã nghiêng người lại gần.
Tay anh vòng ra sau cổ tôi, giọng nói vô tình hỏi:
"Cảm giác thế nào?"
Tôi cảm nhận được rõ ràng có ánh mắt như kim châm từ phía sau lưng chiếu tới — không cần nhìn cũng biết là của ai.
"Anh hai, đóng cửa sổ xe lại đi, ngoài kia còn có...."
"Tiểu Sâm sợ gì chứ? Trả lời anh đi."
Tôi nhíu mày, đáp:
"Cũng bình thường thôi, chỉ là kiểm tra một chút."
"Em biết anh hỏi gì mà, đừng giả vờ ngốc trước mặt anh."
Tôi cụp mắt xuống:
"Em không thích anh ta."
Dường như đây là đáp án anh mong đợi, Hạ Tử Thu cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán tôi, dịu dàng an ủi:
"Ngoan."
Anh cài lại dây an toàn cho tôi rồi mới kéo kính xe lên:
"Hôm nay lái chiếc này, tiện đưa em đi hóng gió một chút."
Bóng dáng áo blouse trắng phía xa cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Nghe anh hai nói vậy, tôi bất chợt nhớ tới chuyện mấy hôm trước với Hà Cảnh Sơ.
Ngay sau đó, anh lạnh nhạt nói:
"Sau này đừng tiếp xúc nhiều với thằng nhóc họ Hà nữa. Nó thân thiết với em quá mức rồi."
Bình luận
Bình luận Facebook