Tôi là sinh viên đại học, mắc chứng ngại giao tiếp và dị ứng xã hội nhẹ.
Một đêm nọ, tôi vô tình lạc vào livestream b/án q/uỷ — tưởng trò lừa, ai ngờ thật. Chỉ với 9.9 tệ, tôi đặt m/ua về một h/ồn m/a đầu bếp đã được phong ấn, bảo đảm không hại người, có thể chạm vào, làm việc nhà, và… nấu ăn giỏi tuyệt.
Ngỡ tưởng chỉ là ba tháng thuê tạm, ai ngờ lại bắt đầu một mối qu/an h/ệ kỳ lạ.
Anh ta nấu ăn, tôi dọa đ/á/nh giá 1 sao mỗi lần bị càm ràm.
Anh ta gh/en khi bạn tôi đến chơi, tôi thì giấu cảm xúc bằng… một chén cơm ng/uội.
Rồi đến một ngày, tôi nhận ra — tôi không còn sợ sống cùng ai nữa.
Một người sống và một người đã ch*t.
Ký hợp đồng ba tháng.
Ở lại trọn một đời.
***
Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Căn nhà trọ ở tầng ba hư điều hòa, chỉ có tiếng ve kêu inh ỏi và tiếng hàng xóm xem phim m/a rít lên từng đợt.
Tay vuốt điện thoại, mắt đảo lướt mấy video ngắn. Giữa muôn vàn video b/án hàng livestream, tôi dừng lại ở một kênh có tiêu đề lạ hoắc: "Thanh lý cuối tháng – b/án q/uỷ gia dụng giá rẻ – 9.9 tệ một suất, bao ship tận cửa!"
“L/ừa đ/ảo à?” Tôi lầm bầm, nhưng lại ấn vào xem vì cái thumbnail là một thằng cha đạo sĩ đội nón cối, mặc áo lam, đứng bên mấy hũ gốm xếp hàng dài, mồm hô: “Hôm nay xả kho! Q/uỷ gì cũng có, nhà bếp, vệ sinh, chăm sóc, dọn dẹp, tất cả đều đã phong ấn an toàn!”
Khán giả thì spam bình luận cười nghiêng ngả:
[Haha có con nào nấu ăn ngon không?]
[Ship cho em anh m/a soái ca rửa chén.]
[9.9 tệ mà không biến mất là được rồi.]
Tôi chẳng hiểu sao mình lại ấn đặt m/ua. Có thể vì rẻ, hoặc vì ảnh bìa "q/uỷ nhà bếp" là một gã trông có vẻ đàng hoàng, tóc buộc gọn, đeo tạp dề đen, biểu cảm như đầu bếp Michelin 3 sao vừa bị bắt làm việc không lương.
Không nghĩ ngợi gì thêm, tôi tắt máy, đi ngủ.
Chưa được 5 phút bỗng có tiếng gõ cửa. Một chiếc hộp giấy màu nâu được đặt trước cửa.
Không người giao. Không biên lai. Trên nắp hộp chỉ có chữ viết tay bằng bút lông: “Hàng đã niêm phong. Xin vui lòng mở ra nơi sạch sẽ, không ánh sáng và không có… tỏi.”
“… Mấy cha đa cấp bây giờ đi xa quá rồi.” Tôi càm ràm, nhưng vẫn lôi hộp vào phòng. Mùi thơm mơ hồ như mùi lá ngải và… xì dầu.
Khi nắp hộp được mở ra, một bóng người từ từ hiện lên, đứng thẳng trong làn khói nhàn nhạt. Một người đàn ông cao ráo, mặt nghiêm túc, tóc đen dài buộc cao, mặc tạp dề. Mùi gia vị bốc lên thoang thoảng.
Anh ta nhìn quanh phòng trọ, rồi nhìn thẳng vào tôi.
“Xin chào. Tôi là Thẩm Ngôn. Loại hình: Q/uỷ nhà bếp – phiên bản nội địa tiêu chuẩn. Tôi sẽ phục vụ ba tháng. Vui lòng không tắt bếp khi đang nấu, và đừng để hành thối trong tủ lạnh quá ba ngày.”
Tôi ngồi đơ như tượng, miệng chỉ bật ra đúng hai từ: “… Thật… à?”
Bình luận
Bình luận Facebook