Nghề vớt x/á/c này bắt buộc phải có sư phụ dẫn dắt, trong đó liên quan đến rất nhiều điều cấm kỵ. Những kẻ không có thầy truyền nghiệp mà làm nghề này, về cơ bản đều có kết cục thảm thương.
Lý Tam nghe vậy càng hào hứng: "Cái gì? Chú em là cháu nội ông Lưu à? Bảo sao! Anh đang nghĩ thằng nhóc non choẹt nào dám tới đây, hóa ra có bản lĩnh thật. Xem ra ông Lưu muốn chú em ra tay biểu diễn rồi. Lần này ổn thỏa rồi, hôm nay Tam Gia sẽ làm phó nháy cho chú em."
Tôi liếc Lý Tam một cái, đảo mắt nói: "Ông nội tôi không nhận đơn, tôi tự lén tới đấy."
"Không sao, cháu nội ông Lưu đâu phải hạng tầm thường, Tam Gia tin chú em!" Lý Tam vỗ vai tôi rôm rả.
Không lâu sau, chủ tịch Ngụy đã chuẩn bị xong đồ đạc.
Thực ra cũng chẳng có gì nhiều, bến sông thuyền bè san sát, chỉ cần bỏ tiền là thuê được. Lưới vớt x/á/c do Lý Tam tự mang theo, duy nhất lũ gà trống này là chủ tịch Ngụy đặc biệt m/ua cả lồng về.
Tôi chọn một con gà trống trông nhanh nhẹn nhất, trói ch/ặt ở mũi thuyền, rồi cùng Lý Tam xuất phát.
Trong khoang thuyền, ngoài chủ thuyền, còn có mấy tay phụ tá do chủ tịch Ngụy thuê.
Xem ra đội hình lần này thực sự hùng hậu.
Bản thân tôi cũng rất tự tin. Quan trọng nhất là tôi luôn cho rằng vớt x/á/c chẳng có gì thần bí, đơn giản chỉ là tìm x/á/c người ch*t dưới nước mà thôi.
Nhưng con thuyền rong ruổi trên sông suốt nửa tiếng đồng hồ, gà trống vẫn im thin thít.
Không gáy đồng nghĩa với việc không dò được h/ồn m/a. Thật kỳ lạ, đáng lý chúng tôi đã đi hết vùng này, phạm vi thăm dò rất rộng, x/á/c ch*t không thể nào lại không nằm quanh đây.
Tôi dán mắt nhìn mặt nước nhưng chẳng thấy bóng dáng x/á/c ch*t đâu. Gà trống vẫn tỉnh táo, không có vấn đề gì.
"Hay là x/á/c đã bị nước cuốn đi rồi?" Tôi thận trọng hỏi.
"Cũng có thể." Lý Tam gật đầu, ra lệnh cho chủ thuyền tiếp tục xuôi dòng, giảm tốc độ.
Một tiếng sau, gà trống vẫn im hơi lặng tiếng. Chủ thuyền bước ra nói: "Không đi tiếp được nữa, xăng chỉ đủ về bờ thôi."
Tôi bắt đầu nghi ngờ phương pháp của ông nội có hiệu nghiệm không, quay sang hỏi Lý Tam: "Giờ tính sao?"
Lý Tam là người trong nghề, hiểu rõ chúng tôi đang gặp chuyện gì. Gã suy nghĩ giây lát rồi nói: "Trường hợp này chỉ có cách xuống nước. Tam Gia không biết bơi, chú em xuống đi. Anh sẽ trông chừng cho."
Một tên vớt x/á/c lại nói không biết bơi, bạn tin không?
Dù sao tôi cũng chẳng tin.
Tiếp xúc với Lý Tam, tôi biết tuy bề ngoài gã thô lỗ hay đùa cợt nhưng thực chất rất tinh ranh xảo quyệt.
Đây cũng là đặc tính của dân Hồ Bắc chúng tôi, đúng như câu "Trên trời có chín đầu chim ưng, dưới đất có dân Hồ Bắc khôn lỏi".
Tôi trừng mắt: "Cút! Tôi cũng không biết bơi. Hoặc cùng xuống nước, hoặc tôi về, dù sao tôi cũng thỏa thuận với chủ tịch Ngụy rồi, thành hay bại đều không trả lại tiền đặt cọc một vạn."
Lý Tam nghe vậy liền đ/ập đùi đ/á/nh đét, ch/ửi ầm lên: "ĐM! Một vạn tiền đặt cọc? Sao Ngụy Hùng chỉ đưa anh một ngàn? Tổ sư, lỗ vốn rồi! Về nhất định phải đòi lại cho bằng được!"
Hai chúng tôi không ai chịu thiệt, cuối cùng quyết định cùng nhau xuống nước.
Dù sao đây là Trường Giang, nước sâu thăm thẳm, không thể so với hồ nước thông thường.
Tôi cởi áo chuẩn bị nhảy xuống, ngoái lại nhìn thì gi/ật mình.
Thậm chí tên Lý Tam này đã chuẩn bị sẵn đồ lặn: kính bảo hộ, bình dưỡng khí, chân vịt, trên cổ còn đeo la bàn.
"Hehe, nhóc con! Đây gọi là chuyên nghiệp đó. Biết bộ đồ này giá bao nhiêu không? Hơn một vạn tệ đấy! Ngụy Hùng không bồi hoàn thì anh xử đẹp hắn! Này, còn cái kính này cho chú em luôn." Lý Tam đắc chí ném cho tôi chiếc kính lặn.
Bình luận
Bình luận Facebook