Sáng sau, tôi xuất hiện trước máy chấm công đúng quẹt rồi pha cốc cà phê, thật tuyệt vời.
Vừa vào bàn làm việc, bộ phận chăm sóc khách hàng đã nhắn tin qua.
‘Thân mến, bạn có thể rút nại không ạ? Bên mình sẽ đổi hàng mới mong bạn để đ/á/nh giá tốt nhé.’
Hàng kém chất mà muốn tôi giới thiệu để lừa người khác sao?
Những ngón tay tôi gõ bàn phím lách cách.
Tiểu Nguyên ở bàn đã lăn xoay đến tôi không biết từ lúc nào.
"Chúc Mộng, cậu nhé... Ngồi lên thế nào?"
Mải mê nhắn tin kia, tôi lơ đễnh nghe thấy hình Tiểu Nguyên vừa gì đó.
Ngồi lên có thế nào?
Tôi chưa cái vali đó đã nứt rồi.
Tôi buột miệng đáp, vang cả phòng:
"Mềm nhũn mà xẹp lép, đ/á/nh giá 1 sao!"
Cả phòng đột nhiên im phăng phắc.
"Thật không đấy?"
Tiểu Nguyên vẫn hoài nghi.
Tôi khẳng "Chưa phút đã hỏng, chất tệ không thể tả."
Vừa dứt lời, Tiểu Nguyên vội lảng về chỗ vẻ mặt ngượng ngùng.
Chiều đó, công ty thổi về chuyện sếp... "không được việc".
"Cốc cốc."
Mặt bàn vang lên hai tiếng gõ.
"Trợ lý Chúc, vào đây."
Mặt Hạ Thời đen mực, lạnh băng.
Theo chân Q/uỷ, tôi ánh mắt "tự phúc" của Tiểu Nguyên mà không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong phòng làm việc, Hạ Thời nghiêm nghị khiến tôi luống móng tay, không ngẩng nhìn thẳng.
Lẽ nào chuyện tôi đi trễ vẫn bị phát hiện?
Phần thưởng chuyên cần tháng này tiêu tùng rồi sao?
Tim tôi thình thịch trống đ/á/nh.
Bình luận
Bình luận Facebook