Tôi hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Sếp Bùi còn cần tôi làm gì?”
Bùi Vân Thanh giang tay: “Có thể ôm một cái không? Tôi không có Omega, còn phải tự tiêm th/uốc ức chế, cậu có thể ôm một cái để an ủi tinh thần không?”
Người đàn ông cao một mét chín rũ vai, cụp mắt ngồi bên giường, trông giống hệt con chó hư không ai thèm.
Điều này rất phù hợp với tâm lý yếu đuối của Alpha trong kỳ dịch cảm mà tôi học trong lớp sinh lý thời sinh viên.
Nhưng không thể tin lời Alpha, huống chi Omega định mệnh của Bùi Vân Thanh sắp xuất hiện.
“Trả thêm một tháng lương cho cậu.”
Tôi cố nén sự xúc động: “Sếp Bùi, điều này không phù hợp.”
Bùi Vân Thanh trở nên u ám hơn. Tôi nhìn thấy mà tim thắt lại.
Hắn im lặng vén tay áo, để lộ mạch m/áu xanh: “Làm phiền.”
Tôi thở dài tháo bao bì th/uốc ức chế, nhanh chóng khử trùng và tiêm vào mạch m/áu.
Sau khi dọn dẹp rác thừa, tôi hỏi Bùi Vân Thanh: “Sếp Bùi, có cần tôi gọi tài xế đưa anh về nhà không?”
Bùi Vân Thanh đều ở nhà vào mỗi kỳ dịch cảm, dù bùng phát đột ngột hắn cũng phải về nhà ngay, năm năm chưa từng có ngoại lệ.
Tôi tưởng sẽ nhận được câu trả lời khẳng định, không ngờ Bùi Vân Thanh lắc đầu: “Không về nữa, ở đây luôn.”
Bình luận
Bình luận Facebook