14
Buổi tối nằm trên giường.
Tống Dật đang ngủ yên lặng bên cạnh tôi, hơi thở nhẹ nhàng của cậu ta đang đi/ên cuồ/ng lay động trái tim tôi.
Tôi khó chịu trằn trọc mãi trên giường cho đến khi cậu nắm lấy tay tôi.
“Không ngủ được à?” cậu nhỏ giọng hỏi tôi.
Tôi gật đầu x/á/c nhận lời của cậu ta.
"Đang nghĩ gì vậy? Nói cho tôi nghe thử xem."
Tống Dật cố gắng biết suy nghĩ trong lòng của tôi.
Nhưng sao tôi dám nói?
Chẳng lẽ nói hình như tôi có ý với cậu ta sao?
Như vậy có làm cậu ta sợ không?
Nhưng hình như luôn là cậu ta làm tôi sợ hãi.
Tôi lập tức quay người lại đối mặt với Tống Dật.
Tống Dật thấy tôi như vậy, cũng quay người lại đối mặt với tôi.
Giờ phút này, chỉ còn nghe tiếng hít thở của tôi và cậu ta, không khí ám mụi mơ hồ dâng lên đỉnh điểm.
Nếu có người không kiềm chế được thì rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng tôi đã nói trước:
"Tống Dật, cậu cảm thấy thế nào về tôi?"
Khi nghe thấy lời tôi nói trong đêm tối, Tống Dật dường như dừng lại một chút và suy nghĩ.
“Cảm giác rung động,” cậu nói.
"Thật sao?"
Tống Dật nhích người lại gần tôi, thế cho nên tôi vốn có thể nghe được giờ lại càng nghe rõ hơn.
“Thật hơn cả vàng.” Tống Dật dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt sống mũi của tôi, trìu mến nói: “Lâm Lâm, tôi ôm cậu một chút được không?”
Tống Dật hỏi rất cẩn thận như sợ làm tôi sợ.
Nhưng sau đó tôi gật đầu đồng ý và Tống Dật cũng cảm nhận được điều đó.
Sau đó cậu ta lập tức ôm tôi vào lòng che chở.
Tôi nghi hoặc, không phải nói chỉ một chút sao?
Tuy nhiên, tôi và cậu ta dường như đã quên mất một điều.
Cả hai chúng tôi đều là con trai mà.
Bình luận
Bình luận Facebook