Dã Hữu Kiều Mộc

Chương 27

25/11/2024 15:00

27.

Tôi không biết Giang Dã đã đứng đó bao lâu, nghe được bao nhiêu.

Anh chỉ lặng lẽ bước tới, rồi xoa đầu tôi và xin lỗi ba mẹ của Nhược Nhược: "Xin lỗi, cô bé này đã làm phiền mọi người rồi ạ."

"Không, không sao đâu."

Sau đó, Giang Dã để lại những món đồ anh mang đến, không nói thêm lời nào mà lôi tôi đi gặp bác sĩ.

Anh lập tức nhận ra bàn tay mà tôi cố giấu đi.

"Lẽ ra tôi nên giả vờ không thấy gì, để tay em tàn phế luôn, khỏi phải thi đại học!"

Giang Dã cười lạnh, mỉa mai tôi không chút thương tiếc.

Tôi cúi gằm mặt, chột dạ không dám cãi lại.

Ngay cả bác sĩ cũng không nỡ, định nói đỡ cho tôi vài câu, nhưng rồi lại cũng bị Giang Dã m/ắng cho không trừ ai.

Ra khỏi bệ/nh viện, trên đường về Giang Dã vẫn im lặng.

Cuối cùng tôi không nhịn được: "Tiểu Chu nói rằng hôm nay anh đi ra ngoài."

"Em nghĩ cái lũ ngốc đó có thể giấu tôi chuyện gì chắc?" Giang Dã nghiêng đầu nhìn tôi, cười nhạt: "Mông còn chưa nhổm lên đã biết chúng muốn làm gì rồi!"

Vậy nên tôi không nói gì thêm.

"Không còn gì muốn nói với tôi sao?"

"Có chứ." Tôi ngẫm nghĩ rồi vẫn quyết định nói: "Bọn họ cũng tin rằng chuyện đó không phải do anh làm."

Nhưng tôi không ngờ rằng trên gương mặt Giang Dã lại chẳng hiện chút vui mừng nào.

Anh chỉ bình thản gật đầu: "Tôi biết."

"Anh biết?"

"Chỉ có gh/ét tôi, bọn họ mới có lý do để tiếp tục sống tiếp." Giang Dã cười nhạt: "Dù sao tôi cũng chẳng mất mát gì."

Sao lại không mất mát gì được chứ?

Anh vì chuyện này mà không thể đi học, còn phải chịu đựng ánh mắt dị nghị và những lời s/ỉ nh/ục của bao người...

Làm sao có thể nói là không mất mát gì được chứ?

Tôi gấp đến mức nói năng lộn xộn: "Người ta gọi là thánh mẫu, còn anh thì đúng là thánh phụ!"

"Em nói đúng." Giang Dã thậm chí còn gật đầu chắc nịch: "Nếu tôi không phải thánh phụ, thì tôi đâu có rước thêm đống tiểu tổ tông phiền phức như các người về."

Tôi cãi không lại Giang Dã.

Tôi tức đến mức chỉ biết im lặng, mắt đỏ hoe lườm anh.

"Khóc cái gì?"

Đến khi cảm nhận được hơi ấm trên má, tôi mới chợt nhận ra mình đã khóc từ khi nào.

Giang Dã vừa thở dài vừa lấy từ túi ra một gói khăn giấy nhỏ.

Lại là loại có hoa văn, còn có mùi thơm.

"Khóc sướt mướt như mèo ướt thế này."

"Không phải anh từng nói mang khăn giấy là hành vi của lũ yếu đuối sao?" Tôi gi/ật lấy gói khăn, không kìm được mà nói móc một câu.

"Đúng vậy." Giang Dã cười phá lên: "Tôi chẳng phải là vừa làm cha vừa làm mẹ cho mấy đứa sao?"

Nói về độ mặt dày, tôi đúng là không bằng Giang Dã.

Thấy tôi thực sự bị chọc tức, anh lại dịu giọng dỗ dành.

Người như anh, lúc mềm lúc cứng rất đúng lúc.

Chỉ là sau đó, anh lại hỏi một câu:

"Em thực sự tin rằng cô ấy sẽ tỉnh lại sao?"

"Cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại!"

Tôi quả quyết.

Giang Dã sững người, một lúc lâu sau mới bật cười, m/ắng khẽ: "Nhóc con ch*t ti/ệt."

"Được thôi, nếu cô ấy thật sự có thể tỉnh lại thì cái cây gỗ nhỏ như em chính là cỏ may mắn của tôi rồi."

"Nhưng mà." Anh khẽ thở dài, nở một nụ cười nhẹ: "Cảm ơn mọi người."

Danh sách chương

5 chương
25/11/2024 15:01
0
25/11/2024 15:01
0
25/11/2024 15:00
0
25/11/2024 15:00
0
25/11/2024 14:59
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận