Anh liếc nhìn tôi, lạnh lùng nói:
"Cô nhầm chỗ rồi, về đi."
Nói xong thì quay lưng đi. Tôi ngớ người, mò điện thoại kiểm tra thông tin. Mạng yếu không load nổi, nhưng tin nhắn Giang Niệm thì đến: "Sao? Đạo trưởng đuổi mày về?"
"Tao không biết! Vừa hỏi chỗ để đồ đã bị đuổi."
"Hay tại đồ mày mặc? Nghe nói đạo quán rất kỵ việc ăn mặc hở hang."
Nhìn lại áo ngắn bó sát ng/ực, tôi vội khoác áo khoác lên: "Đạo trưởng, xin lỗi vì thiếu hiểu biết. Tôi thành tâm đến tu, nếu tôi làm sai việc gì thì xin được chỉ bảo.”
Đạo trưởng quay lại, nheo mắt nhìn tôi rồi đột nhiên dịu giọng. Hóa ra là tại cái áo!
Ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc áo khoác của tôi, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Đi theo tôi.”
Gọi là đạo quán nhưng thực chất thì giống như một cái sân vườn bình thường hơn. Dù hơi nghi ngờ khi không thấy tượng Tam Thanh, nhưng mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí cho tôi biết mình không nhầm chỗ.
Đạo trưởng phân cho tôi một gian phòng nhỏ, cũ kỹ nhưng khá sạch sẽ.
“Cô ở đây đi, thu xếp xong thì đến gặp tôi.”
Nói rồi anh ta quay đi, tôi vội gọi gi/ật lại:
“Đạo trưởng! Tôi là Kiều Nghi, xin hỏi tên ngài là?”
“Mộc Thanh.”
Còn chưa kịp để tôi phản ứng, Mộc Thanh đã rảo bước rời đi. Thu xếp đồ đạc xong, tôi chợt nhớ ra mình chưa trả lời tin nhắn Giang Niệm.
“Xong xuôi rồi! Đạo trưởng ở đây đẹp trai phết nhé hí hí.”
Giang Niệm gửi biểu tượng hình mèo nghi ngờ:
“Kiều Kiều, tao biết mày bị thằng khốn đó làm tổn thương, nhưng tiêu chuẩn đàn ông của mày bây giờ biến thành số âm rồi sao?”
“Thật mà! Anh ấy mà mặc vest vào thì đúng chuẩn tổng tài bá đạo đó nha.”
“...Không thể tin nổi…”
“Thôi không nói nữa, sắp hết pin rồi, tao phải đi tìm đạo trưởng đẹp trai đây.”
Trong phòng có công tắc đèn nhưng tôi không tìm thấy ổ cắm. Mộc Thanh đang ngồi nghỉ trước cửa sau khi quét sân.
“Anh Mộc Thanh, chỗ mình ổ cắm điện ở đâu thế ạ?”
Thấy anh trẻ hơn tôi nghĩ nên tôi đ/á/nh liều gọi 'anh' nhưng anh ta không phản đối.
“Không có ổ cắm.”
“Hả?”
Anh vẫn không ngẩng mặt chỉ lạnh nhạt đáp:
“Đến đây tu hành còn muốn nghịch điện thoại à?”
Tôi thấy x/ấu hổ nắm ch/ặt lấy điện thoại:
“Thế những người tu khác ở đâu vậy ạ?”
Tôi muốn mượn sạc dự phòng của họ, ít nhất phải được 50% pin mới yên tâm.
“Không có ai tu ở đây nữa.”
“Hả?”
Phải chăng đây không phải mùa cao điểm nên không ai đăng ký? Tôi ngập ngừng không dám hỏi thêm.
“Đã đến tu hành thì mọi việc phải nghe theo những gì tôi sắp xếp, có làm được không?”
Tôi gật đầu lia lịa, miễn trừ được vận đen thì làm gì cũng được.
Mộc Thanh nghiêm túc hắng giọng: “Cởi áo đi.”
“Hả?!”
Bình luận
Bình luận Facebook