Khi Trần Minh đột nhập vào hệ thống giám sát thì đã bị phát hiện. Ban đầu anh ta chỉ muốn tìm điểm yếu của Phù Giới, không ngờ lại tìm được món quà bất ngờ này.

Lúc tải về máy, một con virus cũng tự động được tải xuống. Khi nhấn phát, virus phản công hệ thống điện thoại, gửi lại vị trí thời gian thực, đồng thời mở luôn tính năng thoại.

"Đ.m, thế những gì em nói đều bị anh nghe thấy rồi?"

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng gió rít và bước chân vội vã: "Chung Tùy, có một điều em nói sai rồi, em không phải đồ trang sức của anh..."

Giọng nói từ điện thoại trùng khớp với phía sau lưng, tôi quay lại thấy Phù Giới dừng bước, ng/ực vẫn phập phồng: "Em là điểm yếu duy nhất của anh."

Tôi sững sờ, chưa kịp thấm thía câu nói ấy thì một việc hệ trọng chợt hiện lên trong đầu.

Tôi cuống quýt túm cổ áo hắn, hét lớn:

"Phù Giới! Tại sao anh lại đến đây? Hôm nay không phải anh sẽ công bố chuyện với Kỷ Hoàn..."

Chưa hỏi xong đã bị nụ hôn hung bạo của Phù Giới bịt kín miệng, tốc lực song A, nhưng với Phù Giới thì bất lực.

Hắn ấn đầu tôi ôm ch/ặt, giọng khàn đặc khi mở lời:

"Tại sao em lại nghĩ tôi dùng th/ủ đo/ạn liên hôn để có được thứ mình muốn?"

"Người liên hôn, xưa nay chưa từng là tôi, sau này càng không thể."

"Người trong gia đình như tôi, từ nhỏ đã không được chọn con đường mình đi, nếu đến người bạn đời cả đời cũng không được chọn, đó là bi kịch."

Nhịp tim dồn dập trong lồng ng/ực cùng bàn tay run nhẹ đặt sau lưng tôi, tất cả đều nói rõ ràng tôi quan trọng với hắn thế nào.

Vậy thì tôi đang tự sầu tự bi đát cái quái gì thế?

Nhưng tôi vẫn bận tâm: "Anh chỉ tốn thời gian một điếu th/uốc, đã quyết định đoạn tuyệt với tôi, còn bắt tôi rời tổ!"

Phù Giới thở dài bất lực:

"Em không thấy ánh mắt mọi người trong tổ nhìn em đã khác sao? Ở lại chỉ bất lợi cho em, với lại tôi cũng nói rồi, muốn yêu em một cách bình thường."

Tôi còn định nói gì đó, bên dưới bỗng vang lên giọng thều thào:

"Đ.m thằng đi/ên, Phù Giới có gan thì đấu tay đôi với tao."

Phù Giới ôm tôi lùi lại, lạnh lùng liếc nhìn một vòng, ra hiệu cho thuộc hạ dẫn bọn chúng đi. Ban ngày ban mặt b/ắt c/óc người, đủ cho anh ta ngồi tù vài năm.

Tôi hứng trọn ba gậy, cởi áo ra thấy thân trên không chỉ ba vết bầm tím. Thằng Trần Minh khốn kiếp đó, đừng bảo nhân lúc tôi bất tỉnh trả th/ù chứ?

Đáy mắt Phù Giới tối sầm, tay nhẹ nhàng vuốt qua: "Đau không?"

"Cũng tạm, xươ/ng chưa g/ãy." Nhận thấy ánh nhìn của hắn, tôi hơi ngượng muốn mặc lại áo.

Tấm đệm da thật kêu lên tiếng sột soạt khó nghe, trong không gian chật hẹp của xe hơi nghe thật gợi cảm. Hắn cúi người ấn tay tôi xuống. Chỉ một ánh mắt giao nhau tôi đã biết hắn muốn gì, toàn thân không khỏi căng cứng.

Phù Giới từ từ cúi xuống, trên vết bầm ng/ực tôi. Tôi hít một hơi.

Hắn khẽ cười: "Tim đ/ập nhanh thế."

Danh sách chương

4 chương
17/07/2025 16:39
0
17/07/2025 16:39
0
17/07/2025 16:39
0
17/07/2025 16:39
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu