Ký ức lại một lần nữa hiện lên.
Ba mẹ tôi cùng nhau đi xem nhà.
Mẹ tôi rất hài lòng:
"Nơi này được đấy, gần chỗ làm của Tiểu Vũ.”
Ba tôi chỉ vào ban công:
"Ở đây có thể trồng vài cây việt quất, Tống Vũ thích ăn việt quất mà.”
Họ vừa đi quanh nhà, vừa bàn tán về những điểm tốt của căn nhà.
Thỉnh thoảng lại nhắc đến tôi.
Ký ức kết thúc, khay phía tôi hạ xuống một nấc.
Ngay lập tức, xung quanh vang lên tiếng xì xào:
"Ý gì đây? Vậy rốt cuộc ba mẹ thiên vị ai?”
"Chẳng lẽ lại thiên vị con nhỏ g/ầy nhẳng kia thật sao? Nó nhìn chẳng có miếng thịt nào, bé m/ập bên kia trông có vẻ ngon hơn đấy chứ.”
Lũ q/uỷ đói nhìn em trai tôi với ánh mắt thèm thuồng.
Gương mặt nó đầy c/ăm gi/ận:
"Tôi biết ngay các người đang lừa tôi!”
Tôi cũng không thể tin nổi.
Chẳng lẽ là tôi đã nghĩ sai?
Không… không thể nào.
Tôi cố gắng nhớ lại nội dung trong đoạn ký ức vừa rồi.
Một lúc sau, tôi chợt nhận ra:
"Không đúng, người thực sự thích ăn việt quất là Tống Tử Hào.”
Hồi nhỏ, tôi vốn chẳng ưa nổi việt quất.
Ba mẹ vì chiều tôi nên gần như không bao giờ m/ua loại trái cây này.
Từ khi nào bắt đầu thay đổi nhỉ?
Hình như là lần đó, Tống Tử Hào đi ngang qua sạp trái cây, nằng nặc đòi m/ua việt quất.
Ba mẹ không đồng ý.
Sau đó tôi bị bệ/nh, rất mệt và khó chịu.
Ba mẹ bảo tôi là do kén ăn, không chịu ăn việt quất nên mới sinh bệ/nh.
Lúc đó tôi không hiểu chuyện, tin là thật, thế là không dám gh/ét việt quất nữa.
Sau khi khỏi bệ/nh, tôi cũng chỉ ăn rất ít.
Nhưng ba mẹ vẫn thường xuyên m/ua việt quất về nhà.
Có người hỏi thì họ bảo tôi là người thích ăn.
Nhưng thực ra tôi chẳng ăn nổi mấy quả.
Cuối cùng toàn bộ chỗ việt quất đó đều rơi vào miệng Tống Tử Hào.
Nó ăn ngon lành, không sót miếng nào.
Ba mẹ thì lại nói: Tống Tử Hào không thích việt quất đâu, nó chỉ sợ lãng phí nên mới ăn giúp.
Tôi nói với họ đừng m/ua nhiều quá.
Họ lại dịu dàng dạy bảo tôi:
"Ba mẹ chỉ muốn con khỏe mạnh, đừng ốm đ/au nữa. Dù con chỉ ăn một quả thôi, đối với ba mẹ cũng rất có ý nghĩa.”
Tôi nghe xong thì thấy áy náy vô cùng.
Bây giờ nghĩ lại, tôi nhận ra gần như mọi sở thích của tôi đều có liên quan đến Tống Tử Hào.
Những thứ tôi tưởng mình thích, hoặc bị ép phải thích, thật ra đều là sở thích của nó.
Ba mẹ lấy danh nghĩa yêu chiều tôi để che giấu việc trọng nam kh/inh nữ.
Họ còn cố tình tẩy n/ão tôi, lợi dụng cảm giác tội lỗi của tôi để Tống Tử Hào hưởng lợi nhiều hơn.
Cả căn nhà này cũng vậy "bề ngoài thì nói là gần nơi làm việc của tôi, nhưng thực ra cũng gần trường học của Tống Tử Hào.”
Chưa kịp để tôi phản bác, chiếc cân lại chuyển động.
Khay của tôi quay về vị trí ban đầu, còn khay của Tống Tử Hào lại hạ xuống thêm một nấc.
Nó choáng váng:
"Gì thế này? Cân bị hỏng rồi à?”
Ký ức lại tiếp tục phát.
Mẹ tôi chỉ vào phòng ngủ chính, nói ra suy nghĩ thật sự:
"A Hào có thể ở đây luôn, không cần chen chúc trong ký túc xá bốc mùi với đám bạn nữa.”
"Sau này nó cưới vợ, có con rồi, tụi mình còn có thể đến ở giúp trông cháu.”
Ba tôi gật đầu tán thành.
Hoàn toàn không hề nhắc đến chuyện cho tôi ở cùng.
Tống Tử Hào nhìn thấy đến đây, trong mắt thoáng hiện một tia hối h/ận, nhưng vẫn cố chấp cãi:
"Vậy thì sao? Trên sổ đỏ cũng đâu có tên tôi, chẳng lẽ tôi lại thật sự có nó à?”
Đây cũng là điều khiến tôi thắc mắc.
Nếu ba mẹ thật sự muốn tặng căn nhà này cho Tống Tử Hào…
Vậy tại sao lại để tên tôi vào sổ đỏ?
Chương 7
Chương 10
Chương 9
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook