Tay cầm điếu th/uốc của Thẩm Tịch khựng lại, sát khí tràn ngập.
"Giang Uyển, em lặp lại lần nữa xem?"
Tôi tránh ánh mắt anh, lí nhí:
"Mọi chuyện trước kia... là hiểu nhầm thôi."
"Hiểu nhầm?"
Anh sải bước tới gần, bóp ch/ặt cằm tôi.
Tôi buộc phải ngẩng lên.
Thẩm Tịch gằn từng chữ:
"Ngủ với anh một năm trời, rồi bảo là hiểu nhầm?!"
"Là lỗi của em, Thẩm Tịch—"
"Vậy tức là... em chưa từng thích anh đúng không?"
Đôi mắt đen sâu hun hút, quai hàm anh siết ch/ặt:
"Hay là em phát hiện anh có một thằng em sinh đôi, mặt giống y hệt, nhưng nó khiến em hài lòng hơn, nên em vội vàng muốn vứt bỏ anh?!"
Tay anh siết thêm, như muốn ngh/iền n/át cằm tôi.
"Giang Uyển, anh thật sự muốn gi*t ch*t em."
Ngay khoảnh khắc ấy, đồng tử anh đột nhiên co lại, vội vàng buông tay.
Anh cuống cuồ/ng hỏi:
"Em sao vậy? Chỗ nào không khỏe?"
Tôi ngơ ngác, chạm tay lên mặt—là m/áu.
Công lược, là một công việc liều mình trên lưỡi d/ao.
Nếu không hoàn thành trong thời hạn, sẽ bị hệ thống xóa sổ.
Mà khi cơ thể bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bất thường đồng nghĩa với việc thời gian công lược sắp bước vào giai đoạn đếm ngược.
Tôi ngửa mặt lên cầm m/áu:
"Không sao đâu, chỉ hơi nóng trong người thôi."
Nhưng Thẩm Tịch không chịu bỏ qua, một tay nâng mặt tôi, cẩn thận dùng khăn giấy lau từng vệt m/áu.
Cứ như đang lau một món đồ sứ quý giá vậy.
"Lên giường nằm nghỉ, anh gọi bác sĩ ngay."
Tôi đờ đẫn nhìn anh.
Không thể không thừa nhận, tôi thích Thẩm Tịch.
Nhưng sự thích ấy, không quan trọng bằng mạng sống và tiền bạc của tôi.
Tôi buông xuôi hoàn toàn, dồn hết kỹ năng diễn xuất cả đời, trở mặt vô tình:
"Thẩm Tịch, anh nói đúng!"
"Em không thích anh nữa, anh—"
"Em chắc muốn nói mấy lời đó lúc này à?"
Anh ngắt lời, giọng lạnh như băng.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy mạnh từ bên ngoài, "rầm" một tiếng đ/ập vào tường.
"Anh, buông cô ấy ra!"
Một lực mạnh nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi trước mặt Thẩm Tịch.
Bình luận
Bình luận Facebook